Mãi đến khi Diệp Ngọc Tinh được đưa trở lại phòng của mình rồi, cậu mới nhận ra rằng Tả Khâu thật sự không muốn ở cùng mình nữa. Cậu hoảng hốt giữ chặt ống tay áo của Tả Khâu, nhưng Tả Khâu lại dịu dàng nhưng cũng không mất kiên định gỡ tay cậu ra:
“Tạm biệt, Ngọc Tinh.”
–
Diệp Ngọc Tinh ngồi trong phòng một lúc, sau đó mới đi ra khỏi căn phòng có viết tên mình nhưng chưa từng ở một ngày nào này. Cậu có chút mờ mịt đi trên hành lang, Tả Khâu luôn đối xử rất tốt với cậu, cậu cũng có chút quá phụ thuộc vào Tả Khâu. Thế cho nên bây giờ khi ở một mình, Diệp Ngọc Tinh thế mà có chút không biết về sau nên làm gì. Cậu nhớ lại cảnh tượng bất thường mà mình nhìn thấy trong phòng ăn hồi sáng, nỗi bất an cứ giống như tơ nhện mà giăng đầy trong lòng.
“Ngọc Tinh.”
Diệp Ngọc Tinh ngẩng đầu, khi nhìn thấy đó là Percy, cậu hoảng sợ quay đầu muốn chạy, nhưng Percy đã kịp thời bắt được cậu và kéo cậu vào đại một căn phòng trống bên cạnh.
Y ấn tay Diệp Ngọc Tinh lên tường:
“Ngọc Tinh, em làm sao vậy? Tại sao hồi sáng lại trốn anh?”
Diệp Ngọc Tinh né tránh ánh mắt của Percy, cậu ấp úng nói:
“Không có gì, tôi nghĩ chúng ta nên giữ khoảng cách một chút.”
Percy nhíu mày:
“Giữ khoảng cách gì? Ngọc Tinh, em không thích anh sao?”
Diệp Ngọc Tinh há miệng thở dốc, nói ra một cái cớ:
“Tôi, tôi cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-di-toc-giua-cac-cau/2884516/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.