Tả Khâu trấn an xoa đầu Diệp Ngọc Tinh, anh tháo chiếc mắt kính gọng vàng trên sống mũi xuống đưa cho cậu:
"Ngọc Tinh, cầm hộ anh được không?"
Diệp Ngọc Tinh cầm lấy và gật đầu, ngơ ngác nhìn anh. Lúc này cậu mới phát hiện đôi mắt của Tả Khâu không phải màu đen, mà là màu nâu trong như hổ phách. Môi Tả Khâu rất mỏng, lúc không cười trông có vài phần khắc nghiệt và tối tăm.
Tả Khâu không đeo kính lại không nở nụ cười ôn hòa như ngày thường trông có chút khác biệt, giống như đã thay đổi thành một người khác vậy. Sự bất an nảy lên trong lòng Diệp Ngọc Tinh, nhưng giây tiếp theo, Tả Khâu lại nở một nụ cười ôn hòa như thường lệ, giảm bớt sự bất an này:
"Chờ anh một lúc, anh quay lại ngay."
Diệp Ngọc Tinh căng thẳng nắm chặt vạt áo của anh, nhanh chóng liếc nhìn Percy một cái rồi quay lại, nhỏ giọng nói:
"Sẽ không sao chứ? Percy anh ấy......"
Trông Percy không giống con người.
Tả Khâu nở một nụ cười trấn an:
"Không sao đâu, tin tưởng anh."
Tả Khâu đứng dậy nhìn Percy sắc mặt không tốt ở cửa:
"Ra ngoài nói chuyện?"
Percy lạnh mặt nhìn anh một lát, sau đó khẽ xoay người, quay đầu đi ra ngoài. Tả Khâu không nhanh không chậm mà đi theo sau y.
-
Diệp Ngọc Tinh ngồi trên mặt đất một mình trong chốc lát, rồi mới hoàn hồn đứng dậy, cậu đi đến bên giường, quay đầu lại nhìn thấy cuốn sách Tả Khâu đặt trên đầu giường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-di-toc-giua-cac-cau/2884512/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.