Diệp Ngọc Tinh nằm trên người Eugene một lúc, cậu nhìn hoàn cảnh tối tăm trước mặt, chớp mắt:
“Eugene, chỗ này tối quá, chúng ta đi ra ngoài được không?”
Eugene cúi đầu nhìn cậu, giọng điệu bình tĩnh:
“Là sợ tối, hay là muốn đi ra ngoài.”
Sự hưng phấn và mong muốn lừa Eugene đi ra ngoài của Diệp Ngọc Tinh lập tức bị dập tắt bởi giọng điệu lạnh băng của y, cậu hơi bĩu môi, nhát gan nói:
“…… Sợ tối.”
Eugene nhìn cậu một cái, sau đó đứng dậy ôm Diệp Ngọc Tinh nhảy xuống nước, y để Diệp Ngọc Tinh ngồi trên vai mình, phòng ngừa cậu lại ngâm mình trong nước rồi bị cảm. Diệp Ngọc Tinh căng thẳng nắm lấy tay Eugene trên eo mình, chậm rãi di chuyển đến bên kia hồ theo động tác của Eugene. Đợi một lúc, Diệp Ngọc Tinh nhìn thấy ánh sáng lờ mờ phản chiếu trên mặt hồ, cậu kích động kéo Eugene:
“Eugene, có ánh sáng kìa!”
Eugene không nói gì mà chỉ liếc mắt nhìn cậu, đặt cậu lên một tảng đá bên hồ. Diệp Ngọc Tinh ngồi trên tảng đá, dùng chân giẫm lên mặt nước, cậu ngẩng đầu lên và nhìn thấy được nguồn sáng.
Vầng trăng tròn treo trên bầu trời đen như mực, chiếu ánh sáng qua khoảng trống trên đầu Diệp Ngọc Tinh xuống đất, soi sáng một góc hồ phẳng lặng làm nó trở lên lấp lánh. Diệp Ngọc Tinh vươn tay đỡ lấy ánh trăng, quay đầu thấy Eugene còn đang ngâm mình trong hồ nước đen kịt, không chớp mắt nhìn mình chăm chú, cậu cảm thấy kỳ quái nói:
“Eugene, sao anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-di-toc-giua-cac-cau/2884482/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.