Kêu anh ta là phu quân ư? Rốt cuộc kẻ nấp trong bóng tối đó là ai? Cho dù anh ta là ma thì cũng là một con ma ấu trĩ 
Hiện tại Tống Tâm đang ngất xỉu vì mất máu quá nhiều, thật sự không thể trì hoãn được nữa. So với sinh mệnh của Tống Tâm, đừng nói kêu anh ta là phu quân, dù kêu anh ta là Ngọc Hoàng Đại Đế tôi cũng sẵn lòng. 
“Phu quân!” Tôi ôm vết thương còn chảy máu của Tống Tâm để máu chảy chậm lại, nức nở kêu một tiếng. Tôi đã chơi với Tống Tâm từ hồi cấp 2, trước kia hai nhà đối diện với nhau, ngay cả đại học cũng chung trường. Cô ấy tận mắt chứng kiến tôi và Giản Dương bên nhau nhiều năm qua, cũng làm bạn bên tôi bao nhiêu năm thanh xuân. Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ, đó là tôi không thể đánh mất cô ấy! 
Tiếng kêu "phu quân” vang vọng mấy lần trong hành lang trống trải, nhưng không ai trả lời tôi, cơn gió lạnh lẽo thổi qua người tôi. Khí lạnh thấu xương như có thể cứa đứt da thịt, khiến người ta rùng mình. Tôi nổi da gà, không khỏi run lên, thử hỏi một câu: "Anh còn đó không?" 
“Cô phân biệt được vị trí của cửa cầu thang không?" Giọng nói kia thản nhiên hỏi tôi. 
Hành lang rất dài, những phòng ngủ chung quanh lại rất giống nhau, muốn đoán được vị trí của hành lang hơi khó. Tôi hằng giọng hỏi: “Chẳng lẽ anh không vào được? Tôi không đoán được vị trí rõ ràng, tôi... anh có thể đưa tôi và Tống Tâm ra ngoài không?" 
“Được, nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-cuong-thi-tuyet-sac-noi-yeu-toi/206287/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.