Anh liếc mắt nhìn tôi một cái, trên khuôn mặt tuấn tú kia lộ ra ý cười rõ ràng: “Vậy anh hỏi em, em cho rằng là quỷ có trước, hay là đạo thuật có trước.”
“Đương nhiên là… Quỷ rồi.” Tôi không thích rối rắm chuyện con gà có trước hay trứng có trước, kiểu câu hỏi gà để trứng, trứng đẻ ra gà. Tôi nghĩ là cái nào thì chính là cái nấy.
Ngay cả khi đoán sai, cũng chỉ là trả lời sai thôi.
Lăng Vũ Dương ôm tôi tìm ghế Bát Tiên ở trong phòng rồi ngồi xuống: “Vậy em cho rằng Đạo thuật từ đâu tới?”
“Để đối phó với quỷ nên đã nghiên cứu một chút. Chẳng lẽ Đạo thuật không thể tự tạo ra được sao?” Tôi trả lời một cách tự nhiên, nhưng khi nghĩ đến thân phận của Lăng Vũ Dương và các phép thuật và Đạo thuật mà anh sử dụng đột nhiên tâm trí tôi lướt qua một nguồn cảm hứng.
Tôi tự nghĩ, vì Lăng Vũ Dương đã hỏi tôi câu hỏi này nên chắc chắn có liên quan đến cách anh dạy tôi những câu thần chú.
Nếu…
Những quỷ có thể vẽ ra những bùa chú, quỷ cũng sống lâu hơn con người.
Tôi bật dậy khỏi vòng tay anh, kinh hãi nhìn anh: “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ những cương thi ngàn năm như các anh, muốn duy trì trật tự của U Đô và do bản thân lười biếng nên mới truyền mấy thứ này cho Âm Dương sư. Chuyện này thật quá mưu mô rồi?”
“Suỵt, có những lời không nên nói toạc ra.” Lăng Vũ Dương cười có chút tinh quái.
Lúc này, Lưu Vũ Năng mồ hôi nhễ nhại, luồng hắc khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-cuong-thi-tuyet-sac-noi-yeu-toi/1267982/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.