“Ác Nguyệt, tay… tay của tôi có khỏi hay không không sao cả, tôi cũng chẳng để ý đến điều này.” Khi tôi nói ra những lời này, trái tim giống như bị kim đâm vào. Tôi học kiến thức chuyên ngành vất vả như vậy, nếu nói thật sự không sao cả thì chắc chắn là lừa người.
Nhưng lời nói ra rồi như bát nước đổ đi, tôi nuốt một ngụm nước bọt, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt tràn đầy yêu khí của Ác Nguyệt.
Phát hiện ra đôi mắt anh ta thực sự giống như một đóa hoa đào nở rộ xinh đẹp, hoa khoe sắc thắm, đẹp đến mê hồn.
Tôi kiễng mũi chân muốn ghé vào tai anh ta thì thầm.
Chân vốn dĩ không có sức lực, làm thế nào cũng không đứng vững được.
Anh ta ôm chặt thân mình tôi, không để tôi ngã sấp xuống, lại chủ động nhẹ nhàng cúi người lắng nghe tôi nói. Tôi hạ thấp giọng, trong lòng có chút không yên tâm hỏi anh ta: “Cái đó… cái đó, Ác Nguyệt, anh có thể cứu Lưu Vũ Năng được không? Không cần quan tâm tay của tôi. Cho dù chỉ số thông minh không đủ học điều tra hình sự, về sau cũng vẫn có con đường khác để đi. Lưu Vũ Năng… anh ta…”
Cái chết của Lưu Vũ Năng quá oan khuất, kỳ thật thực lực của anh ta cũng tương đương với Phương Nhất Trần. Chỉ là vì không mang theo vũ khí, anh ta tới đây không mang theo vũ khí, có lẽ hoàn toàn là xuất phát từ sự tin tưởng đối với Phương Nhất Trần.
Bọn họ đã từng là anh em.
Nếu như tôi không bảo Tống Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-cuong-thi-tuyet-sac-noi-yeu-toi/1267953/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.