“Biết thì sao?” Lăng Vũ Dương đáp lại Liên Quân Thành bằng một giọng điệu rất tà mị, trên mặt là biểu cảm không chọc tức người liền không đền mạng, anh cười lạnh nói: “Tôi biết hai người có hôn ước, nhưng bây giờ cô ấy đã là người phụ nữ của tôi.”
Tôi khẽ run lên trong lồng ngực Lăng Vũ Dương, bất ngờ lại có cảm giác muốn giãy ra. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ động cơ Lăng Vũ Dương ở bên tôi, nhưng ngay bây giờ tôi lại cảm giác có một mục đích khác từ cách nói chuyện của anh.
Không còn thuần túy như trước.
Nhưng anh ấy không nhàm chán đến mức đó, anh ấy không có khả năng lấy chuyện liên quan đến tình cảm để nói giỡn như vậy. Anh tốt với tôi, cho dù tôi có dốc hết sức lực cả đời cũng không cách nào đến đáp được những sự hy sinh và tình yêu anh dành cho tôi.
Anh từ bỏ trái tim mình, từ bỏ thân thể đều là vì tôi!
Liên Quân Thành có lẽ không ngờ rằng Lăng Vũ Dương được anh ấy hoàn dương cho chẳng những không có nói lời biết ơn ngược lại còn trả đũa, sắc mặt so với đáy nồi còn đen hơn.
Anh ấy dường như thực sự tức giận đến cực điểm, nhưng vẫn cố gắng hết sức kiềm chế, trong giọng nói như có thể phả ra hơi lạnh: “Em đã sớm biết em ấy là con của bác Đường mà em… em còn gạt anh không chịu nói ra! Em cố ý gạt anh… rốt cục là em tính làm gì? Muốn trả thù anh à?”
Lăng Vũ Dương nhếch khóe miệng cười như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-cuong-thi-tuyet-sac-noi-yeu-toi/1267946/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.