Chương trước
Chương sau
Tôi không biết mất đi đèn sinh mệnh đến cùng ý có nghĩa là gì, nhưng có một câu thành ngữ từ xa xưa của Trung Quốc rằng ''dầu hết đèn tắt''. Người xưa luôn so sánh con người với ngọn đèn dầu, cho rằng con người sống bằng ba ngọn đèn trong thân thể. Một khi dầu đèn cháy hết, đèn bị dập tắt thì người liền sẽ chết. Bởi vậy mới có câu nói người chết như đèn tắt.
Đối với người sống, ngọn đèn ám chỉ linh hồn. Quỷ hồn khi đi vào U Đô đều sẽ cầm trên tay một ngọn nến để soi đường phía trước, ngọn nến này chính là ngọn đèn sinh mệnh của linh hồn sau khi chết.
Tư Mã Thanh xử lý phần cuối cùng của thi yêu trên mặt đất vào trong gương, ngẩng đầu liếc nhìn tôi, trên mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc: "Không ngờ cô còn biết chuyện này, Tô Mộng, có lúc nhìn cô rất ngốc nhưng đôi khi lại thông minh đáng sợ. Không biết cô thông minh hay ngu ngốc nữa. Ngọn đèn quan trọng nhất của ông chủ nằm ở đầu mày."
Tôi không biết những lời này đang khen hay đang hạ thấp tôi nữa. Ngay cả bản thân tôi cũng biết rằng tôi không thông minh, rất nhiều chuyện đều là trùng hợp nghĩ tới. Tư Mã Thanh, với tư cách là một người Âm Dương, am hiểu rõ ràng, vì vậy tôi khiêm tốn hỏi cô ấy rằng ngọn đèn sinh mệnh của Lăng Vũ Dương có bị ảnh hưởng gì không?
Tư Mã Thanh nói rằng có ba ngọn đèn cố định trong linh hồn.
Lăng Vũ Dương bị thương nặng và sức lực của anh không còn tốt như trước, đại khái là không thể đối đầu với Ác Nguyệt mà không bị tổn thương tới chút nào. Nhóm lại ngọn đèn sinh mệnh có thể kích thích tiềm năng trong cơ thể anh, trở về mức sức lực ba phần trước đây để đối phó với Ác Nguyệt. Tuy nhiên, ngọn đèn sinh mệnh tượng trưng cho sự tồn tại của linh hồn, nó không thể thay đổi và không thể phục hồi sau khi bị đốt cháy.
Không giống như người bị thương, chỉ cần băng bó vết thương sẽ từ từ lành lại.
Sau khi một ngọn đèn sinh mệnh bị cháy hết, linh hồn của Lăng Vũ Dương chỉ có thể được nâng đỡ bởi hai ngọn đèn còn lại. Vừa rồi có lẽ đã vô cùng suy yếu, nhưng lại cố tình tỏ ra mạnh mẽ trước mặt tôi, không cho tôi biết.
“Tôi... tôi còn bao nhiêu thời gian nữa?" Cơ thể tôi run rẩy nghiêm trọng hơn, tay tôi không thể không sờ lên bụng mình. Tôi sợ mất đi Lăng Vũ Dương, lại sợ đứa con trong bụng sau này không còn cha nữa.
Lăng Vũ Dương dùng cách cực đoan như vậy để cứu tôi, hơn nữa còn cố ý không để tôi biết. Nếu Tư Mã Thanh không nói với tôi, tôi ta đại khái vẫn chưa hay biết gì.
Tư Mã Thanh hộ tống tôi đến trước tòa nhà dạy học, nhìn đồng hồ điện tử có đèn huỳnh quang trên cổ tay, khoé môi lạnh như băng: "Tô Mộng, cô nhiều nhất chỉ có thời gian mười ngày, một bình thu hồn có thể chứa được năm trăm thiên hồn, tôi đưa cho cô hai chiếc bình, thu thập xong tôi sẽ đưa cô đến U Đô tìm ông chủ."
Mười ngày! Một ngàn thiên hồn!
Tôi sững lại, đi đâu mà tìm một ngàn Thiên Hồn đây, trừ khi tôi chạy khắp các nhà xác bệnh viện mới có thể thu thập tất cả trong một thời gian ngắn như vậy, nhưng làm như thế động thái quá lớn. Bệnh viện nào cũng chạy đến, chắc chắn sẽ bị coi là kẻ đáng ngờ.
Khi tôi vừa muốn hỏi Tư Mã Thanh xem có biện pháp gì, Tư Mã Thanh đã nhét vào tay tôi một chai thủy tinh, ngẩng đầu nhìn lên lầu trên của ký túc xá: "Lại có một oan hồn muốn trốn, U Đô lại thiếu nợ tôi tiền phí rồi."
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Tư Mã Thanh đã ngồi xếp bằng tại chỗ, giống như một nhân vật trong tiểu thuyết tiên hiệp vậy. Vật thể giống như linh hồn bay ra khỏi thể xác, vậy mà bay đến cửa sổ của ký túc xá của tôi và Tống Tâm. Linh hồn của cô ấy ở trong đêm đen, mặc áo bộ quần áo màu đen rộng. Trên thắt lưng còn có một bình hồ lô màu xanh lục bảo, to bằng lòng bàn tay người lớn, ngón tay mảnh khảnh co quắp. Lấy bình hồ lô từ bên hông xuống, hướng về phía cửa sổ kia. Sức hút ở miệng bình hồ lô rất mạnh, hút hết những thứ nhẹ trong phòng và bay lơ lửng trên bầu trời.
Cảnh tượng này quá ly kỳ!
Trong ấn tượng của tôi, Tư Mã Thanh có lẽ vẫn chỉ là chủ nhiệm khoa của trường chúng tôi. Nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng cô ấy vẫn còn hình ảnh này, trong gió đêm, mái tóc đen dài của cô ấy đang bay tán loạn. Trên khuôn mặt băng giá dường như có một khí chất hiên ngang.
Trong cửa sổ tựa hồ thật sự có quỷ hồn. Nó kêu gào không chịu ra, những ngón tay trắng bệch vẫn đang cào vào mép cửa sổ để tránh bị bình hồ lô hút vào trong: "Tôi không muốn, tôi không muốn chết, tôi không muốn đến U Đô. Tôi muốn về nhà."
Lần này, tôi nhìn thấy rõ ràng! Quỷ hồn này là Trần Gia Linh đã bị con búp bê vu cổ nguyền rủa và chết, cô ấy có lẽ đã bị ảnh hưởng bởi thi yêu, trở nên vô cùng đen đủi. Mới vừa thoát khỏi sự khống chế của quỷ trùng, lại bị búp bê vu cổ hại chết. Cô ấy có lẽ vẫn chưa chấp nhận sự thật rằng mình đã chết, dù sao thì vẫn còn trẻ. So với tôi và Tống Tâm, thì nhỏ hơn một tuổi.
Tuổi trẻ như vậy đã phải theo người âm dương đến U Đô, cách biệt thế giới đáng yêu, còn có những người thân, bạn bè thân yêu nhất của mình. Nhìn thấy khiến người ta không đành lòng, chẳng trách Tư Mã Thanh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Nghề này phải luôn có tâm địa cứng rắn. Tư Mã Thanh có lẽ vội vàng trở về nhà họ Giản, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, lại liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, lông mày cau lại thành chữ "Xuyên". Cô ấy nhìn chằm chằm hồn phách của Trần Giai Linh vài giây, nắm lấy binh hồ lô màu xanh lục trong tay, hướng vào phía đầu của Trần Giai Linh: "Có đi theo tôi hay không? Đi theo tôi..."
Bình hồ lô đập vào đầu quỷ hồn của Trần Gia Linh từng chút từng chút một.
Quỷ hồn đang khóc lóc thảm thiết bị hồ lô nện vào mắt nổ đom đóm, thất khiếu đều chảy máu. Dù Trần Gia Linh đã trở thành quỷ, nhưng về bản chất vẫn là một nữ sinh. Làm sao có thể chịu đựng được khi bị đánh như thế này?
Bị đánh cả chục phát, cô ấy liền không chịu nổi hét lên: "Tôi đi theo cô, đừng đánh nữa, đau chết đi được".
Tư Mã Thanh nheo mắt, mãn nguyện hút quỷ hồn của Trần Gia Linh vào trong bình hồ lộ, khi Trần Gia Linh bước vào, cô ấy nhìn xuống tôi với vẻ oán độc.
Tôi hơi sững sờ, có phải Trần Gia Linh đang oán hận tôi vì đã liên lụy cô ấy không?
“Sau khi trở về, có thể gặp phải một số việc khó khăn, nhưng chắc chắn cô sẽ có thể xử lý được." Tư Mã Thanh ngồi xếp bằng trên mặt đất, mở mắt ra, cô quay người đi đến chỗ đậu xe bên cạnh. Cô ấy đi đến một chiếc xe màu sâm panh trong bãi đậu xe và lái thẳng ra ngoài từ cửa sau của trường.
Cầm trên tay hai cái bình thu hồn, tôi đứng ở ngoài cửa khu ký túc xá, thực sự không thể động đậy. Trong phòng ngủ phát sinh án mạng, chắc chắn sẽ có người gọi cảnh sát, điều tra là không tránh khỏi. Càng khiến người ta bất đắc dĩ là làm sao giải thích được bào thai bằng ngọc trong khu ký túc và chiếc kim đàn bằng vàng bị vỡ trên mặt đất?
Nhưng con người sống trên đời có rất nhiều chuyện không thể không đối mặt. Nếu như không đối mặt mà trực tiếp đi tìm Thiên Hồn, rất có thể sẽ bị xem như là đào phạm bị truy nã, đến lúc đó phiền phức càng nhiều. Tôi cầm lấy thẻ khuôn viên của trường, quẹt cửa và lặng lẽ đi vào khuôn viên yên tĩnh bên trong. Đồng hồ điện tử tinh thể lỏng hiển thị bây giờ đã hơn bốn giờ sáng, còn hai giờ nữa, mọi người lần lượt thức dậy.
Nhưng lúc này, có người hét lên: "A... chết rồi, chết rồi, có người bị giết rồi, cứu..."
"Mau gọi cảnh sát, mau gọi cảnh sát. Dì quản túc... mau đến đây."
Tôi đột nhiên dừng lại, nghĩ rằng đó không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, thi thể của Trần Gia Linh được phát hiện ngay sau khi tôi trở lại. Tuy nhiên, phòng ngủ của chúng tôi rất gần nhà vệ sinh công cộng trên tầng, nói thật, trên người Trần Gia Linh đổ rất nhiều máu, chỉ cần có người đi vệ sinh, sẽ ngửi thấy mùi máu. Vì vậy không khó để phát hiện ra tình hình trong ký túc xá của chúng tôi.
Sự hỗn loạn xung quanh tôi từ từ trở thành một mớ hỗn độn, mọi người đi tới đi lui, nhưng không ai để ý đến tôi. Khi tôi đến cửa phòng ký túc xá, người nào đó mới hoảng hốt phản ứng lại: "Tôi vừa rồi... hình như tôi nhìn thấy Tô Mộng ở đầu cầu thang. Tô Mộng không phải kết hôn, gả vào gia đình giàu có rồi sao, sao còn quay trở lại?"
Cái gọi là gả vào một gia đình giàu có có lẽ là hôn lễ ở hiện trường, tôi đi theo gia đình của nhị công tử. Mọi người đang bàn tán xôn xao, tất cả đều thắc mắc tại sao tôi lại xuất hiện ở đầu cầu thang và bây giờ tôi đã đi đâu.
Tôi gạt đám đông sang một bên và đi vào phòng ngủ: "Tôi ở đây, tôi đã trở lại vào ngày hôm qua."
Vào phòng ngủ, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi, thân thể Trần Gia Linh vẫn nằm dưới sàn nhà. Mặt cô ấy úp xuống đất, vết thương sau đầu đã đóng vảy, máu đọng thành vũng đỏ sẫm trên mặt đất.
Những quả bóng rổ bị cắt và bào thai bằng ngọc đều ở trên mặt đất. Kim đàn chứa xương cốt ác linh cũng bị đập vỡ tại chỗ. Chỉ khác là có một người đang nằm trên giường, Tống Tâm, cô ấy ngủ rất yên bình, như chưa từng trải qua chuỗi chuyện kinh khủng vào ban đêm.
Là Tống Tâm!
Lăng Vũ Dương thực sự đã đưa cô ấy trở lại.
Nhìn thấy Tống Tâm nguyên vẹn xuất hiện trước mặt, phiền muộn trong lòng cũng bị quét sạch. Tống Tâm đang nằm trên giường như bị tiếng động trong phòng đánh thức, buồn ngủ mở mắt ra: "Sao lại có nhiều người như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lúc đặt câu hỏi, cô ấy chậm rãi xòe lòng bàn tay ra, nhìn vài hạt sen có chút khó hiểu, vẻ mặt ngưng trọng, như đang chìm đắm trong suy nghĩ. Tôi cũng thấy kỳ lạ, đầu của Tống Tâm mọc ra từ hoa sen, sau đó được Lăng Vũ Dương cứu, vậy làm sao có hạt sen trong lòng bàn tay?
Những người trong phòng ký túc xá, cũng như những người ở ngoài, đều tỏ vẻ khiếp sợ.
Căn phòng này rất kinh khủng nhưng Tống Tâm lại ngủ rất ngon một mình, lúc này cô ấy mới tỉnh dậy từ trong mơ với vẻ mặt không biết gì cả.
Không ai đáp lại lời của Tống Tâm, tất cả mọi người đều im lặng.
Đột nhiên, một cô gái hét lên: "Nhìn kìa, con búp bê vu cổ đang nằm trên mặt đất. Vị trí của chiếc kim thép trên đầu con búp bê giống hệt vị trí Trần Gia Linh bị thương."
Con người là loài động vật hiếu kỳ, nghe vậy phải vội chạy lại xem có phải như vậy không. Những người không thể nhìn thấy đứng trong đám đông cố ngước mắt nhìn, nóng lòng như những con khỉ trong vườn thú không được ăn chuối. Tôi nghe một số người lao nhao nói về nó, nói rằng tên của tôi đã được viết trên mảnh giấy dán trên con búp bê vu cổ. Lúc đó tôi chỉ thấy ngày tháng năm sinh của mình trên tờ giấy bạc chứ không thấy tên mình.
Ai cũng tò mò về những con búp bê vu cổ, không thể tránh khỏi việc có người đưa tay ra chạm vào, tôi vội vàng nhắc nhở: "Đừng chạm vào con búp bê này. Nó... hình như bị nguyền rủa".
Có lẽ do tâm lý nổi loạn của con người, có người không tin vào chuyện ma quỷ.
Thậm chí sau khi chứng kiến cái chết của Trần Gia Linh, một số người vẫn không tin rằng Trần Gia Linh chết vì lời nguyền của búp bê vu cổ.
Có vẻ như ai đó đã chạm vào con búp bê vu cổ, đám đông đột nhiên bật ra máu đỏ như một khẩu súng nước cao áp. Máu đổ ập xuống mặt những người phía sau, trên mặt đất và trên đồ đạc trong phòng ngủ. Tất cả mọi người đều sụp đổ, la hét rồi lại tản ra, kinh hãi nhìn vị trí xảy ra tai nạn.
Có thêm hai xác chết trên mặt đất, con búp bê vu cổ vẫn nằm trên mặt đất một cách kỳ lạ. Bên trên con búp bê dính rất nhiều máu tươi, trông càng gớm ghiếc và đáng sợ hơn, độ cong của khoé miệng dường như lộ rõ hơn.
“Thật là... thật sự đáng nguyền rủa!" Dì quản lý ký túc rõ ràng muốn ổn định tâm tư của mọi người nên liền đứng ra chủ trì tình hình chung. Cuối cùng lại là người hét lên và chạy ra ngoài đầu tiên.
Chuyện nguyền rủa khi nghe vào tai vốn là giả.
Bây giờ mọi người đã tận mắt nhìn thấy tất cả, khó tránh khỏi hai mặt nhìn nhau. Tuy nhiên, chúng tôi đều là sinh viên chuyên ngành, chí ít cũng phải dũng cảm lớn hơn dì quản túc, nên chúng tôi không phải rất hoảng sợ.
Trong số những người đến xem, thực sự có những người bạn cùng lớp mà chúng tôi quen biết. Có một người bình thường quan hệ tốt với tôi, là cô gái gầy gò, da ngăm đen nhẹ nhàng lên tiếng phá vỡ sự im lặng trong phòng ngủ: "Nhìn đi, thực sự là một lời nguyền. Tờ giấy đó có tên của Tô Mộng... Vậy tại sao người khác lại chết?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.