Chương trước
Chương sau
Gạo nếp...
Tôi có nghe ông nội của Tống Tâm nói rằng để giải trừ thi độc có thể dùng gạo nếp tươi để loại bỏ. Cũng giống như đồ bằng bạc có thể hấp thu chất độc hại, đổ một ít gạo nếp vào vết thương đã bị nhiễm khí của tử thi, gạo nếp sẽ hút thi độc.
Với thi độc thông thường, cần ít nhất bốn ký gạo nếp để trì hoãn sự khuếch tán của nó trong cơ thể.
Đây là khu ký túc xá của trường, nhất thời sợ không tìm được nhiều gạo nếp như vậy.
Nghe Tống Tâm khóc, não tôi hơi cứng đờ, không biết nên trả lời như thế nào nên đành nhíu mày. Nhưng tôi cảm thấy nơi bị cắn được một thứ gì đó xốp xốp mềm mại chạm vào, cảm giác rất dễ chịu.
Nhìn xuống, hóa ra bảo bảo đang mút chụt chụt vào vết thương trên cổ tay tôi.
Bảo bối của tôi hút một lúc thì yếu ớt ngước lên cười ngượng ngùng với tôi: “Mẹ ơi, mẹ đừng sợ, con sẽ bảo vệ mẹ. Dì bị ngất xỉu ở dưới kia, con cũng hút sạch toàn bộ quỷ trùng ra rồi."
Dì?
Tôi ở trên giường liếc nhìn Trần Gia Linh đang nằm trên mặt đất, lúc đầu hai má Trần Gia Linh còn bị khí đen vây xung quanh, bây giờ đã từ từ trở lại bình thường, khuôn mặt tái nhợt như được trát một tầng tro cũng dần dần trở nên hồng hào.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn hôn mê, nằm bất động trên mặt đất như đang ngủ say.
Vừa rồi bảo bối giúp Tống Tâm thoát khỏi sự khống chế của quỷ trùng, bây giờ lại giúp tôi hút thi độc, còn giúp hút sạch quỷ trùng trong cơ thể Trần Gia Linh, có vẻ đã quá sức rồi.
"Cảm ơn con, có phải rất mệt rồi không?” Nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của đứa bé, trong lòng tôi cảm thấy xót xa không nói nên lời. Tôi cảm thấy có lỗi với chính đứa con trong bụng của mình. Là một người mẹ, hóa ra tôi không thể bảo vệ được con mình.
Mỗi lúc nguy cấp, bảo bối đều đứng ra bảo vệ tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc khiến bản thân mạnh mẽ hơn. Nó không chỉ là “phôi thai" mới vài tháng tuổi, mà còn biến thành linh thể và rời khỏi cơ thể mẹ để bảo vệ tôi.
Bảo bối lắc đầu, dùng ngón tay trắng nõn nhỏ xíu dụi dụi mắt, trông rất buồn ngủ: "Con không mệt, mẹ, có phải con rất khỏe không? Mẹ, bảo bối sẽ bảo vệ mẹ cả đời."
Nó nói không mệt, nhưng thân thể mệt mỏi ngã xuống đất, tôi vươn lòng bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy, thân thể nhỏ nhắn của nó liền ngã vào lòng bàn tay của tôi.
Linh thể của đứa bé không lạnh lẽo như trong tường tượng của tôi, mà giống như một dòng nước ấm nhu hòa.
Linh thể của nó phát ra ánh sáng trắng, ngưng đọng trong lòng bàn tay tôi một lúc, hòa vào lòng bàn tay tôi, sau đó ánh sáng màu trắng di chuyển xung quanh bụng tôi một lúc rồi biến mất.
Tôi vuốt ve bụng, cảm thấy có chút mất mát, thấp giọng nói với đứa nhỏ trong bụng: "Bé con, mẹ sẽ đủ mạnh mẽ để bảo vệ con..."
Nó giống như một lời thề vậy, khiến tôi dường như đã có một mục tiêu cho tương lai của mình.
Tống Tâm giật giật quần áo của tôi nói: "Đứa bé không sao chứ?"
“Không có chuyện gì, chỉ là do quá mệt thôi." Tôi hoàn hồn, tiếp tục nhìn thi yêu bị quấn chặt trong tấm vải trắng buộc bằng sợi chỉ đỏ. Lúc này tuy không thể nhìn thấy vẻ ngoài dữ tợn của nó, nhưng có thể nhìn thấy hình dáng cơ thể.
Năng lượng màu đen đang bốc hơi khỏi tấm vải trắng, vẫn có những linh hồn xung quanh không ngừng bị nó hấp thu vào.
Thi yêu này giờ đây giống như một cục nam châm lớn, cho dù có rơi đầu xuống thì cũng có thể hút sinh hồn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, dù không có đầu thì nó vẫn có thể nhảy lên cắn người.
Trong cuộc điện thoại vừa rồi, ông nội Tống Tâm đã nói rõ ràng với tôi rằng, chỉ có thể phân thây nó ra. Cắt nó thành nhiều mảnh để nó không tiếp tục hại người.
Tiếp theo tôi phải phân thây nó ra, tôi dùng ngón tay bóp chặt con dao mổ cách một tầng vải trắng. Bắt đầu từ hạ thủ từ đốt sống cổ đã bị cắt trước đó.
Cảm giác lưỡi dao di chuyển giữa đống xương là vô cùng kinh hãi.
Dù sao thì thứ tôi đang phân thây không phải là động vật mà là đồng loại của chính mình, mỗi lần cắt một khúc xương, áp lực trong lòng dường như càng tăng lên. Tôi nắm bắt rõ ràng hình dạng xương của nó, trong quá trình cắt xương, tôi cảm giác được sự lạnh cóng trên da và xương của nó.
Khi phân đến đoạn xương sườn, tôi không thể chịu được áp lực tâm lý cường độ cao như vậy nữa, cơ tay tôi co giật vì mỏi. Cổ tay tôi run lên và không thể kiểm soát, tôi chỉ có thể nắm lấy cổ tay của mình bằng tay còn lại và hít thở sâu.
Con dao mổ giống như một loại thuốc tê vậy, rơi khỏi kẽ tay tôi.
Trong lòng tôi biết rất rõ rằng mặc dù thi độc trong cơ thể tôi đã được Bảo Bảo trong bụng hút ra, nhưng cơ thể tôi vẫn còn rất yếu. Tôi e rằng tôi không thể phân thây thi yêu này trong tối nay, nhưng nếu để sang ngày mai thì chắc chắn sẽ có rắc rối một lần nữa.
Tôi đang nheo mắt suy nghĩ thì Tống Tâm cầm lấy con dao mổ nói: "Để tớ làm!"
"Không... Tiểu Tâm, ông nội cậu nói chỉ có tớ mới thích hợp." Khi nhìn thấy Tống Tâm muốn phân thây thi yêu, tôi gấp gáp lo lắng, đặt cánh tay đang run rẩy vào dưới mông không để nó cản trở.
Tay trái trực tiếp cầm lấy con dao mổ, tôi biết rất rõ để phân thây thi yêu cần có lòng can đảm và áp lực chống lại sát khí bên trong thi yêu. Nhân mạng không đủ cứng rắn để chống chọi với sát khí bên trong thi yêu. Chỉ cần đến gần thi yêu thì sẽ trở nên đặc biệt đen đủi, như trường hợp trước đây của Giang Khánh Ly, một người bạn tốt của Cố Lan vậy. Rõ ràng là một người tốt, bị ảnh hưởng bởi thi yêu mà trở nên tiêu cực, đột nhiên nghĩ quẩn nhảy lầu.
Sau khi chết linh hồn cũng không chịu đến âm phủ, quay về tìm Cố Lan gây phiền phức.
Sự may mắn của Cố Lan có thể cũng bị ảnh hưởng bởi thi yêu, trở nên đen đủi mới bị linh hồn của Khánh Ly phá rối. Loại sát khí này kết nối nhân quả, ảnh hưởng đến số phận của người ta, rất khó lường và khó phòng bị.
Một khi Tống Tâm tiếp quản, không biết cô ấy sẽ gặp vận rủi gì tiếp theo.
Tay phải của tôi đặt ở phía dưới, tuy rằng vẫn còn đang run, nhưng hiện tại không ảnh hưởng đến hoạt động của tay trái. Tuy rằng tay trái không linh hoạt như tay phải, nhưng trước mặt Tống Tâm, để chứng tỏ mình có thể làm được, đã phát huy rất tốt rồi.
Tống Tâm cắn môi, sắc mặt tái nhợt: "Tô Mộng, cho dù tính mạng của cậu có cứng rắn đến cỡ nào, cũng không thể chịu đựng được phân thây toàn bộ thi yêu. Để tớ giúp cậu đi."
Cô ấy dường như đang cầu xin.
Nhưng mà tâm địa tàn nhẫn của tôi không đồng ý: "Tiểu Tâm, ông nội của cậu nói rằng số mệnh của tớ cứng rắn, không cần cậu giúp. Tớ sẽ không sao đâu."
“Nhưng cậu đã từng nghĩ đến việc có người cố tình muốn dùng thi yêu để làm suy yếu số mệnh của cậu chưa?" Tống Tâm có chút áy náy, nước mắt lưng tròng từ từ rơi xuống, miệng lầm bầm: "Cha đứa bé thì sao? gặp phải chuyện này, tại sao anh ta không ra tay bảo vệ cậu?"
Nghe được lời của Tống Tâm, con dao mổ trong tay tôi gần như không thể giữ vững.
Tôi thừa nhận rằng đầu óc của tôi thực sự không tỉ mỉ như Tống Tâm, có thể suy nghĩ mọi thứ sâu sắc như vậy. Tôi thật sự không nghĩ tới âm mưu này có thể nhắm vào tôi.
Dù mệnh cách của tôi có cứng rắn đến đâu thì cũng dần dần sẽ bị triệt tiêu trong quá trình phân thây thi yêu.
Nhưng bây giờ tôi không thể nghĩ đến điều đó, cho dù biết trước, tôi cũng sẽ không chút do dự mà cứu Tống Tâm. Tôi tập trung tinh thần và sức lực vào con dao mổ giữa ngón cái và ngón trỏ. Khi ngón tay út của tôi đặt trên da của thi yêu, tôi đã âm thầm cảm nhận được sự phân bố xương của nó.
Vừa tiếp tục, tôi vừa chậm rãi nói: "Tiểu Tâm... anh... anh ấy không thể tới vì bị thương, hơn nữa thi yêu là loài bất tử, e rằng chỉ có phương pháp này mới có thể giải quyết triệt để sự tổn tại của nó, dù cho anh ấy đến đây... cũng không hẳn sẽ có tác dụng."
Tống Tâm biết tôi không thể phân tâm nên không nói nữa, lấy tay áo lau mồ hội cho tôi hết lần này đến lần khác. Khi tôi tháo rời tất cả xương ngón chân của thi yêu, toàn thân tôi ướt đẫm, cũng đã dùng đến ba con dao mổ.
Ba người cùng phòng chúng tôi đều có một con dao mổ, vì vậy khi dao cùn thì có thể đổi.
Tuy nhiên, tôi cho rằng con dao mổ heo vẫn dễ sử dụng hơn, chỉ cần một nhát cắt là có thể giải quyết được. Dao mổ phải được dùng để cắt từng khớp, tìm kiếm những bộ phận quan trọng, toàn bộ quá trình không thể chịu được bất kỳ sự thô ráp nào, phải cực kỳ tinh xảo, rất hao tổn tinh thần.
“Xong rồi sao?" Tống Tâm hỏi tôi.
Tôi rất mệt mỏi, tôi chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu như đang ở trong nước đá, tôi không muốn nói quá nhiều: "Chưa."
"Tôi đoán... việc cuối cùng là vứt hết đống xương này đúng không? Dùng lửa để đốt? Nhưng trong ký túc xá rất dễ bị phát hiện." Tống Tâm không sợ bẩn, cũng không thấy kinh tởm.
Cô ấy vừa nói chuyện vừa bọc khối thịt nát vào trong một tấm vải trắng, giống như người xưa gói một cái túi vậy. Từ bốn góc vải mà buộc lại.
Sau một lúc lâu, tôi lắc đầu và trả lời Tống Tâm: "Cậu đã quên những gì Âu Vỹ nói trước đây rồi sao? Thứ này khi được gửi đến lò thiêu vẫn không đốt cháy được, cuối cùng mấy người thầy nghiên cứu đều chết hết."
Sau khi tôi nói xong thì cảm thấy rất khát.
Trong thân thể có một loại có cảm giác muốn uống máu, cảm giác đói khát này giống sâu trong linh hồn tôi có một con dã thú đang tồn tại vậy.
Tống Tâm lúc này mới hỏi: "Vậy thì phải làm sao? Ông nội hẳn là đã nói cho cậu cách để xử lý đồng thịt nát này rồi đúng không? Nếu không, nó sẽ còn để lại vô số tai họa."
“Ừm." Tôi gật đầu và cố gắng rời khỏi giường.
Bây giờ tôi thực sự rất nặng nề, tôi chỉ muốn đi xuống lấy một ít nước từ máy đun nước để uống cho đỡ mệt mỏi. Tôi là một con người, tuyệt đối không thể nghe theo xung động trong người mà uống máu.
Tống Tâm có thể không biết tôi muốn uống máu, nhưng cô ấy thấy được tôi muốn uống nước.
Cô ấy đỡ tôi xuống, cầm lấy một chiếc cốc giấy dùng một lần giúp tôi hứng nước, đưa cho tôi: "Chỉ chốc lát thôi mà môi của cậu khô ráp hết rồi, thi yêu đã làm tiêu hao quá nhiều khí lực."
Tôi gật đầu uống nước, cảm thấy như mình chỉ còn đủ sức lực để gật đầu.
Tôi thấy một chiếc cốc giấy không đủ, cuối cùng, tôi lấy cốc giấy và uống lần lượt hơn 20 cốc. Cho đến khi tôi uống hết nửa thùng nước trên máy đun, tôi mới cảm thấy mình đã được phục hồi.
Lúc này mới lo biện pháp xử lí cái xác thi yêu.
Trước hết, cần một chiếc gương, người ta nói nên dùng một chiếc gương đồng.
Nhưng đó là phương pháp mà âm dương tiên sinh nghĩ ra từ xa xưa, hiện tại dùng kính pha lê cũng có thể, cuối cùng thì cần phải có nước giếng.
Đáng lẽ rất khó để tìm thấy nước giếng ở các thành phố, nhưng trường học của chúng tôi lại có đến vài cái giếng.
Nghe nói rằng trường học trước đây là một ngôi làng, nhưng sau này nó trở thành một bãi chiến trường. Nhiều người đã chết trên chiến trường và tai nạn dễ xảy ra, cho nên mới xây một ngôi trường trấn trụ để làm dịu đi sát khí còn sót lại từ tàn tích chiến trường.
Bây giờ đằng sau bức tường phá bỏ của phòng ngủ, có một cái giếng vẫn chưa bị hư hại.
Dùng một chiếc gương được nhúng trong nước giếng, đối diện với ánh trăng, vào một thời điểm cụ thể vào ban đêm thì nhất định sẽ có một thông đạo được mở ra. Khi đến thời điểm, chỉ cần ném xác của thi yêu vào đó là được, quá trình này rất đơn giản và không phức tạp.
Lúc tôi và Tống Tâm đang chuẩn bị đi ra ngoài, bước chân của Tống Tâm đột nhiên dừng lại, cô ấy liếc mắt nhìn búp bê bằng trúc trong ngăn kéo của tôi: “A, Tôi từng thấy qua con búp bê này rồi, người nào ác độc như vậy, làm ra một con búp bê vu cổ để hãm hại cậu. Tô Mộng, cái này chắc chắn là do người sống tạo ra chứ không liên quan gì đến thi yêu đó."
Tất nhiên tôi biết rằng nó được tạo ra bởi một người sống, con búp bê vu cổ này vô hại đối với tôi, tôi cũng không có ý định bận tâm về nó.
Lúc này, một giọng nữ vang lên bên cạnh: "Chà? Con búp bê này, tớ cũng đã nhìn thấy, là do một đàn chị khóa trên gửi đến. Cô ấy cất nó vào ngăn kéo của cậu, hi vọng sau này cậu không đánh chủ ý lên đàn anh Giản Dương nữa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.