Chương trước
Chương sau
Tôi không còn có thể nhận thức được sự tồn tại của cơ thể mình nữa rồi, toàn bộ thế giới hoàn toàn chìm trong bóng tối. May mắn duy nhất là não của tôi vẫn có thể hoạt động, tôi vẫn có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Điều này đối với tôi mà nói thật là may mắn, việc nôn ra máu liên tục khiến cổ họng tôi luôn có cảm giác khó chịu như bị nghẹn.
Nhưng bây giờ tốt hơn rồi, không còn đau đớn nữa, chỉ có bóng tối vô hạn.
Khi Tư Mã Thanh hỏi câu này, xung quanh tôi đột nhiên chìm vào im lặng.
Ý thức của tôi ở trong bóng tối, như thể nói đã trở nên độc lập với thế giới này, ngay cả âm thanh cũng không thể nghe thấy nữa. Tôi trở nên có chút tuyệt vọng, có lẽ tôi thực sự sắp chết rồi, linh hồn của tôi có thể đã trôi dạt đến U Đô yên tĩnh không một chút ánh sáng.
Đột nhiên, dường như có một giọng nói từ tính bình tĩnh truyền đến, giọng nói này còn ẩn chứa bi thương khiến người ta đau lòng: "Dùng tính mạng của tôi, đổi cho cô ấy sống."
"Ông chủ, anh... anh đã phải trải qua trăm nghìn đắng cay mới... mới có được một cơ hội như vậy." Giọng nói bình tĩnh lạnh lùng của Tư Mã Thanh trở nên kích động, sau đó dường như bị sự uy nghiêm của anh khống chế, giọng nói từ từ thấp xuống, nói: "Ông chủ, tôi không cố ý xúc phạm anh. Anh làm như vậy, không phải là như những gì Ác Nguyệt muốn thấy sao?"
Lăng Vũ Dương đã từ bỏ cơ hội gì?
Có phải Ác Nguyệt lại lợi dụng tôi, tính kế Lăng Vũ Dương không?
Khoảnh khắc đó, trái tim tôi trở nên run rẩy.
Đầu óc tôi như muốn nổ tung, nó trở nên quay cuồng, cơ thể tôi dường như có thể mơ hồ cảm nhận được có thứ gì đó đang chảy trên má mình.
Tiềm thức của tôi biết, có lẽ tôi đã rơi nước mắt.
Cảm giác nóng rát nơi cổ họng dần rõ ràng trở lại.
Nhưng nỗi đau này không thể so sánh với sự đụng chạm vào trong trái tim tôi, Lăng Vũ Dương nói anh muốn đánh đổi mạng sống của mình cho tôi. Tôi tuyệt đối không đồng ý, tôi muốn anh sống.
Trong lòng dường như có một âm thanh, dùng hết sức hét lên, yêu cầu Tư Mã Thanh ngăn cản Lăng Vũ Dương làm chuyện ngu ngốc.
Nhưng tôi cảm giác được một đầu ngón tay lạnh lẽo đang nhẹ nhàng lau khoé mắt của tôi, dường như muốn lau đi chất lỏng ướt át trên mặt. Anh hôn lên trán của tôi, giọng điệu có vẻ có chút bất lực: "Cô bé, ý chí thật sự rất mạnh mẽ, làm như vậy rồi mà em vẫn còn tỉnh táo, có thể vòng tay qua cổ anh không? Chúng ta sẽ về nhà rồi..."
Về nhà rồi?
Tôi cảm thấy có chút vắng lặng, trung tâm thần kinh não của tôi, dường như tôi không thể cảm nhận được tay của mình nữa. Mặc dù tôi đang nghĩ như vậy, nhưng tôi lại có thể cảm nhận được tay mình bất giác đã móc qua cổ ai đó.
Tôi nghĩ đến cái chết của Giản Dương, nhớ đến khi ở U Đô, anh ta đã ở lại con phố lạnh lẽo, u ám đó.
Mặc dù đó là tính toán của Giản Dương, nhưng tôi không bao giờ muốn trải qua cuộc gặp gỡ tương tự như vậy nữa, tôi không muốn Lăng Vũ Dương chết vì tôi. Cương thi nghìn năm đã là một vật chết rồi, nếu chết một lần nữa, có phải anh sẽ biến mất vĩnh viễn không?
Trong lòng tôi có một loại đau như kiến lửa gặm nhấm, tôi không muốn mất đi anh, tôi không muốn con mình không có ba.
Lăng Vũ Dương, đừng...
Đừng vì em mà làm những điều ngu ngốc!
Tôi cố gắng hết sức để mở miệng, nhưng không thể nói được gì cả, tôi chỉ có thể để chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống khóe mắt. Lăng Vũ Dương nhẹ nhàng thì thào: "Cô bé, ngủ một giấc thật ngon nhé, anh sẽ mãi mãi bảo vệ em."
Đột nhiên, trái tim tôi bình tĩnh lại, ý thức của tôi dần dần mờ đi.
Anh hứa sẽ bảo vệ tôi, điều đó chứng minh anh sẽ không chết, đúng không?
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi không biết đã trôi qua bao lâu, xung quanh là bóng tối. Chỉ có thể nghe thấy tiếng giọt nước, còn có âm thầm vang vọng.
Cơn gió râm ran làm tôi run lên, tôi thấy dưới thân của mình mềm mềm, hình như tôi đang nằm trên giường.
Tôi cố gắng chống đỡ, cố gắng tìm kiếm chiếc điện thoại trên người mình, thắp sáng mọi thứ xung quanh tôi. Khi tôi chạm vào cơ thể của mình, tôi nhận ra quần áo tôi đang mặc không còn là váy cưới nữa, mà là vải mềm như lụa.
Đây là đâu?
Tôi chỉ nhớ trước khi tôi chìm vào mê man, tôi vẫn còn ở trong vòng tay của Lăng Vũ Dương, anh bảo tôi ngủ ngon một giấc. Anh còn nói, mãi mãi bảo vệ tôi.
Đây chắc là nhà của Lăng Vũ Dương.
Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi lạnh, tôi hét vào trong bóng tối: "Lăng Vũ Dương, Lăng Vũ Dương... anh... anh đang ở đâu?"
Trong không gian im lặng sầu muộn, đột nhiên vang lên một tràng cười quái dị. Tiếng cười bén nhọn khiến người ta đứng thẳng người.
Đột nhiên có một vài con côn trùng huỳnh quang treo trên trần nhà, trông giống như những con nhện.
Mặc dù bọn chúng có thể tỏa sáng nhưng lại không thể chiếu sáng xung quanh, hình như tiếng cười phát ra từ miệng của những con nhện quái đản này: "Người phụ nữ ngu ngốc tỉnh lại rồi à, không ngờ ông chủ lại thích người phụ nữ như vậy."
"Đừng nhiều lời, nếu ông chủ nghe thấy, người lại chết lần nữa đấy."
"Huhuhu... ông chủ đã chết rồi, chúng ta không có ông chủ nữa... huhuhu, không ai giết tôi nữa..."
.....
Những con nhện mang theo ánh sáng huỳnh quang màu xanh coban, dường như đang cười khúc khích trước cái chết của ông chủ của chúng, mỉm cười một cách kỳ lạ. Nhưng lại giống như cực kì bi thương, một lúc sau lại tập trung lại, khóc như một con cóc.
Tiếng khóc thê lương và buốt nhói khiến tim tôi bất giác rợn tóc gáy.
Tôi lại không nhịn được bị tiếng khóc bi thương này mê hoặc, trong lòng cũng trở nên vô cùng buồn bã, hai tay tôi vô thức nắm chặt chăn ga gối đệm dưới giường, toàn thân tôi rùng mình.
Bọn chúng tựa vào tơ nhện, lúc lên lúc xuống.
Trực tiếp rơi ở trước mặt tôi, khiến tôi gần như gục ngã. Lăng Vũ Dương đang ở đâu? Ở nhà anh sao lại khủng khiếp như vậy?
Hay là nói...
Anh đã chết rồi!
Tôi...
Tôi rơi vào ổ quỷ rồi?
Góc phòng không biết từ lúc nào đã có ánh sáng, đó là một ngọn nến trắng.
Ngọn nến đang cháy ngọn lửa xanh biếc, ngọn lửa trong gió mây, đừng thổi tắt sáng tối. Nhìn thấy ánh sáng, tôi vội vàng nhảy ra khỏi giường, đi đến góc nhà nhặt cây nến lên, cố gắng tìm một lối thoát.
Khả năng nhìn thấy của ngọn nến trong tay rất thấp, nhưng nó có thể chiếu sáng phía trước ít nhất là nửa mét.
Cầm cây nến trên tay, tôi chậm rãi đi về phía có tiếng nước rơi, đó là một căn phòng tắm cũ kỹ, có mùi ẩm mốc rất kỳ quái.
Tôi đi chân đất, cái lạnh buốt thấu xương thấm vào lòng bàn chân.
Tôi nuốt nước bọt, bước chầm chậm đến bồn rửa mặt, hình như ở trong bồn rửa mặt cũng có ai đó đang cười chế nhạo nhưng giọng nói hơi nhỏ, chỉ là một nụ cười nhạt.
"Lăng Vũ Dương, có phải anh đang doạ em không? Anh đang ở đâu, mau ra đây đi! Em... em sợ tối... anh ra đây đi có được không?" Tôi bước đến bồn rửa mặt, nhìn thấy thứ ở trong bồn rửa mặt, tôt bị doạ sợ làm rơi cây nến xuống đất.
Đó là một cái đầu người, nhìn bên sườn mặt cái đầu đó có chút giống Giản Dương.
Từng giọt nước nhỏ từng chút trên đầu người, đầu người dường như đã bị phồng rộp, sưng tấy lên, làn da gần như trắng trong suốt.
Có thể nhìn thấy tất cả các loại mô dưới da, còn có các mạch máu xanh.
Đậu xanh, có phải tôi mới bị Giản Dương làm tổn thương cho nên nhìn thấy cái gì cũng nghĩ đến Giản Dương không?
Tôi có chút buồn bực, ngọn nến rơi trên mặt đất, chỗ nào cũng tối tăm, tôi không còn nhìn rõ tình hình trong bồn rửa mặt nữa, chỉ có nơi ngọn nến rơi xuống dưới chân của tôi chiếu sáng, trên mặt đất còn có một vệt máu đỏ sẫm.
Bên tai vang lên một giọng nói thê lương của một người đàn ông: "Tô Mộng... anh chết rồi... Tô Mộng, em thật độc ác, em lại để cho Lăng Vũ Dương giết anh..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.