"Giản Dương!" Khi tôi cảm nhận được hơi ấm từ trên cơ thể Giản Dương, tất cả hàng phòng ngự trong tim tôi như vỡ vụn, nước mắt tuôn trào: "Sao anh ngốc thế, vì em mà anh ở lại U Đô không đáng đâu! Anh có từng nghĩ đến, nếu anh không còn nữa, ba mẹ anh phải làm thế nào không?"
Quá trình từ khi chết đến khi sống lại, đã khiến tôi quên hết mọi nghi ngờ về Giản Dương.
Vào thời điểm đó, tôi đã hiểu hết ý nghĩa của cuộc sống, được sống thật tốt. Nhiệt độ ấm áp của cơ thể con người sẽ cho người ta cảm thấy hy vọng và thoải mái, chỉ cần vừa nghĩ đến thân thể lạnh lẽo của Giản Dương, tôi sẽ cảm thấy da đầu tê dại, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều không ổn.
Chẳng trách Tần Thủy Hoàng ra lệnh cho Từ Phúc đi tìm thuốc trường sinh bất lão, đối với người sống mà nói, vẫn luôn tràn đầy sợ hãi trước cái chết.
"Đáng giá, đương nhiên là đáng giá. Em là vợ chưa cưới của anh, anh bảo vệ em là chuyện nên làm. Ba mẹ anh cũng sẽ hiểu cho anh!" Vòng tay Giản Dương ôm chặt lấy tôi, như thể vắt kiệt hết sinh lực của anh ấy: "Tô Mộng, lấy anh nhé, anh sẽ dành cả cuộc đời để đối xử tốt với em."
Nghe được những lời này, bộ não đang rối loạn và kích động của tôi đột nhiên bừng tỉnh, từ từ rút khỏi niềm vui khi Giản Dương tỉnh lại.
Tôi thì thào: "Sao lại vội như vậy? Không phải nói chỉ là đính hôn thôi sao?"
Loading...
"Tô Mộng, anh không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-cuong-thi-tuyet-sac-noi-yeu-toi/1267822/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.