"Tớ... Tớ..." Tống Tâm úp úp mở mở vài lần, thở dài, nói: “Tớ cũng chỉ từng nghe ông nội tớ nói về kéo âm dương, cụ thể thế nào tớ không rõ ràng lắm.... Tô Mộng, tớ nhắc nhở cậu là bởi vì... Một khi cắt đứt sợi chỉ đỏ liên kết với khế ước, sẽ không còn cơ hội quay đầu lại. Cậu... Cậu và quỷ ba, sau này... Sau này..." Cô ấy chỉ nói một nửa rồi im bặt, nhìn chằm chằm cổ tay của tôi. Sợi chỉ đỏ trên cổ tay bị cắt đứt giống như hơi nước, phân tán thành vô số phần tử, cuối cùng tan biến trong không khí giống như một làn khói. Quỷ ba? Lúc đầu tôi không hiểu được lời nói của Tống Tâm, nhưng suy nghĩ lại tôi liền hiểu được. Người cô ấy đang nói chính là ba của đứa bé trong bụng tôi, cương thi ngàn năm đã nói sẽ không bao giờ quấy rầy đến tôi. Xem ra người minh hôn với tôi, thật sự có thể chính là Lăng Vũ Dương. Hiện giờ sợi chỉ đỏ đã bị cắt đứt, tôi và anh ấy sẽ không có thể gặp lại nhau đúng không? Bây giờ sợi dây đỏ đã đứt, có lẽ sẽ không còn đoạn giao giữa tôi và anh ấy nữa? Đợi đến sau khi Giản Dương tỉnh dậy, tôi có thể toàn tâm toàn ý gả cho Giản Dương, mà không hề bị vật tà ma quấy rầy. Nghĩ đến đây, tôi đưa tầm mắt nhìn về phía Giản Diệp như đang hóa trang người chết, không hề có chút sức sống nằm ở trên giường. Đầu ngón tay sờ sườn mặt của anh ấy, loại cảm giác cứng lạnh của người sau khi chết, làm cho xúc giác của người ta có một loại cảm xúc đau xót không thể khống chế: “Tống Tâm, cậu và Giản Dương đã quen biết nhau từ lúc còn nhỏ, cậu không hy vọng anh ấy sẽ quay trở về dương gian sao?" "Đương nhiên... Đương nhiên là hy vọng, trước kia Giản Dương rất chăm sóc chúng ta, đương nhiên là tớ hy vọng anh ta còn sống.” Trên mặt Tống Tâm xuất hiện vẻ châm chọc, cô ấy nhìn Giản Dương một lúc, biểu cảm trên mặt có chút phức tạp. Một dáng vẻ có lời muốn nói, sau một lúc lâu cũng không nói ra lời nào. Tôi lại hỏi cô ấy: “Vậy cậu cho rằng khế ước minh hôn rất quan trọng, hay là tính mạng của Giản Dương là quan trọng." “Tớ... Tớ chỉ mong muốn cậu hãy suy nghĩ thận trọng. Tô Mộng, tớ luôn cảm thấy có chỗ gì đó không ổn...." Tống Tâm rất ít khi nói chuyện ấp a ấp úng, do dự giống như bây giờ, không giống cô ấy một chút nào. Tôi nghĩ có lẽ khế ước minh hôn này thật sự rất quan trọng, Tống Tâm mới có thể ở dưới thời điểm mấu chốt có ý định ra tay ngăn cản việc cắt đứt khế ước. Nhưng tôi không hiểu biết nhiều về khế ước minh hôn, chỉ là ở thời điểm cắt đứt, bản thân có một loại cảm giác đau đớn giống như có thứ gì đó quan trọng bị tách ra khỏi sinh mạng của mình. Nhưng đây là cách duy nhất để cứu Giản Dương, Tống Tâm là cô gái có mệnh thuần âm, không có cách nào dùng minh hôn để cứu Giản Dương. Hiện giờ muốn đi tìm một cô gái đồng ý minh hôn, trời lại quá nóng, thân thể của Giản Dương căn bản không thể chờ nổi. Không lẽ nào còn muốn đưa thi thể của anh ấy bỏ vào trong tủ lạnh? Như vậy sẽ gây tổn thương rất lớn đối với thân thể, trong một khoảng thời gian ngắn, muốn cứu Giản Dương, thì đây là lối ra duy nhất. Suy nghĩ trong đầu tôi ngày càng rõ ràng, thả chậm tốc độ nói chuyện, hỏi cô ấy: “không ổn chỗ nào?" "Cụ thể như thế nào trong nhất thời tớ không nhớ rõ, nhưng cậu phải tin tưởng tớ, chuyện này thật sự rất quan trọng..." Nói xong, biểu cảm trên khuôn mặt liền trở nên đuối lý, cô ấy liếc mắt nhìn Thần Tuấn đứng bên cạnh, nói: "Có thể... Có thể là do tớ quá lo lắng." Mặc kệ có phải là do Tống Tâm quá lo lắng hay không, việc cấp bách đối với tôi lúc này mà nói, chính là cứu sống Giản Dương. Tôi vỗ bả vai Tống Tâm, không tiếng động bày tỏ suy nghĩ trong lòng của tôi với cô ấy. Dường như cô ấy hiểu được suy nghĩ sốt ruột muốn cứu người của tôi, giúp tôi rút mấy chiếc khăn giấy trên bàn học của Giản Dương, nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên mặt tôi. Nước mắt trên mặt được lau khô, giống như đã trút xuống một tầng gánh nặng. Tôi hít sâu một hơi, hỏi Thần Tuấn: “Khi nào thì có thể minh hôn cứu Giản Dương? Hay phải cần chuẩn bị gì đó? Thi thể của anh ấy không thể tiếp tục trì hoãn, anh cần gì tôi đều có thể phối hợp." “Tôi sẽ chuẩn bị toàn bộ, cô chỉ cần mặc đồ cưới vào đêm trăng tròn, bái đường thành thân với hồn phách của cậu Giản là được." Thần Tuấn chống hai tay, trực tiếp ngồi lên bàn học, hai chân chậm rãi đung đưa trong không khí. Anh ta cầm một chiếc điện thoại Iphone trên tay, ngón tay linh hoạt lướt trên các phím trên màn hình. Đêm trăng tròn? Đêm trăng tròn có lẽ chính là đêm trăng mười lăm âm lịch, con người tôi chưa bao giờ xem lịch âm, lại bị rơi vào âm phủ lâu như vậy, căn bản không biết đêm nay là đêm nào. Tôi có chút lo lắng: “Còn mấy ngày nữa là đến đêm trăng tròn? Có kịp hay không?" Thần Tuấn vẫn vùi đầu nhìn điện thoại như trước, vẻ mặt anh ta rất nghiêm túc mà lại vừa chăm chú, gõ chữ rất nhanh. Giống như đang tập trung làm chuyện gì đó, căn bản không để ý đến lời nói của tôi. Một lúc sau, anh ta ngẩng đầu liếc nhìn tôi: "Thật sự quan tâm cậu Giản, hy vọng anh ấy trở về như vậy?" "Đúng, tôi hy vọng anh ấy trở về." Tôi kiên định trả lời. "Buổi tối ngày mai là đến nơi, tôi vừa lấy điện thoại liên lạc với người chuyên nghiệp. Sau đó sẽ biến nhà họ Giản thành linh đường, chuẩn bị thêm mấy cái vòng hoa, còn có mấy loại lụa trắng, tất cả đều trang trí lên. Ừm... Còn thiếu một bộ quan tài, hiện giờ có lẽ không kịp đặt riêng, mua mấy tấm ván ép cho đủ lượng..." Anh ta bắt đầu không ngừng lầm bầm, nói đến những mặt hàng cần mua để dùng cho buổi minh hôn, toàn thân giống như bị tẩu hỏa nhập ma. Tống Tâm bổ sung thêm một câu: “Anh làm như vậy là muốn dọa hỏng ba mẹ và người giúp việc nhà Giản Dương à. Nếu như bọn họ cho rằng Giản Dương thật sự đã chết, vậy phải làm sao bây giờ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]