Con ma nữ chết tiệt, tôi rất muốn chửi thề. Nó cứ cứng đầu như vậy, muốn Cố Lan cùng đi U Đô chăm sóc nó sao?
Theo tôi, con người đã chết thì không thuộc về thế giới này, không nên quấy rầy người sống trên thế giới này. Quay trở lại nơi họ nên đến mới là con đường đúng đắn. Cho nên khi tôi nhìn thấy ma nữ Giang Khánh Ly đến hãm hại Cố Lan, tôi vừa lo lắng vừa tức giận. Nhưng tôi không biết với người không có chủ ý thì còn cách nào có thể cứu Cố Lan.
Đến lúc này tôi mới thực sự nhận ra rằng một người bình thường đối mặt với nguy hiểm là vô năng cỡ nào.
Tôi hận mình quá yếu đuối và bất lực, không có cách nào tự cứu lấy mình.
"Tô Mộng, nhanh lên, lấy chiếc đũa ăn cơm của tớ trên giá sách, đi nhanh đi. Tớ... Tớ đến ngày, bị khống chế, thính giác và thị giác của tớ bị mất đi một nửa." Vào thời khắc quan trọng vẫn còn Tống Tâm tỉnh táo nhắc nhở tôi một câu. Cô ấy đến kỳ là lúc thân thể suy yếu nhất.
Tôi và Tống Tâm là bạn bè bao nhiêu năm, đã sớm ngầm hiểu với cô ấy, mặc dù cô ấy không cho tôi biết lý do để tôi cầm đũa, nhưng thời gian không cho phép nói nhảm nhiều như vậy. Nhưng tôi ngay lập tức nhận ra rằng có một cách khác để đánh thức Cố Lan. Đũa cũng như trời đất, chiếc đũa nhọn và đầu đũa có ý là một ngày, là một vật âm dương. Dùng đũa kẹp chặt ngón tay áp út của bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-cuong-thi-tuyet-sac-noi-yeu-toi/1267793/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.