Không biết có phải tôi đang lo lắng quá không, tôi luôn cảm thấy cô ta đang cố tình châm chích vào dây thần kinh nhạy cảm và mỏng manh nhất của tôi. Nếu không, là một người xa lạ như cô ta không cần phải đề cập đến những điều này.
Nghe những gì cô ta nói, trong lòng tôi quả thật có chút nhói đau, chuyện này đối với tôi là một đả kích không nhỏ. Nhưng tôi không muốn người phụ nữ này nhìn thấy khía cạnh yếu ớt của tôi. Tôi lập tức mỉm cười: "Cảm ơn cô giáo đã quan tâm, người xưa nói rất đúng, công sinh không bằng công dưỡng. Ba mẹ đã nuôi tôi lớn đến như vậy, dù có phải ba mẹ ruột hay không thì tôi cũng sẽ xem họ là người thân của mình."
Khi tôi nói ra điều này, trái tim tôi càng đau hơn, nhưng tôi vẫn phải mạnh mẽ bình tĩnh như cũ. Tôi chỉ không muốn nghĩ tới, thật ra trong cuộc sống có rất nhiều dấu vết có thể để cho người ta phát hiện. Ví dụ những bức ảnh của tôi trước bảy tuổi đều không tồn tại, mà vừa vặn tôi cũng không có đoạn ký ức này. Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi ba mẹ tôi, vì tôi đã có một cuộc sống rất hạnh phúc, nên không cần bù đoạn ký ức đó vào làm gì. Cho đến giờ, tôi chỉ tò mò về thân thế của mình, nhưng tôi chắc chắn chưa đến mức buộc phải biết về nó. Vì tôi không muốn mất đi cuộc sống hiện tại, thực sự tôi không nỡ bỏ ba mẹ.
Tôi chung sống cùng bọn họ bao nhiêu năm, đã sớm mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-cuong-thi-tuyet-sac-noi-yeu-toi/1267787/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.