A Lai gạt màn châu ra, cuối cùng cũng nhìn rõ được vẻ ngoài của bà ngoại Kiều Toa, trẻ trung không thể phân biệt tuổi tác với Kiều Toa mái tóc màu cam rực rỡ như nhau.
"Ý bà nói thời gian không còn nhiều' là gì?" A Lai hỏi.
"Nghĩa đen thôi, những vảy trắng kia xuất hiện thêm vài lần nữa, hắn sẽ biến mất... không đúng, chính xác hơn là cơ thể này sẽ không còn thuộc về hắn nữa."
Bà ấy nói "cơ thể này", như thể cũng tin rằng cơ thể chỉ là cái bình, linh hồn mới là thực thể.
A Lai đứng trước quả cầu pha lê, nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh lá nhạt của bà Kiều Toa, trong chốc lát cô tưởng như mình đang nhìn vào đôi mắt của một con mèo, rồi nghe bà nói: "Ngoài ra, đừng gọi tôi như bà Kiều như những người khác, tôi có tên của mình - tôi tên là Kiều Nhất."
"Ngôi làng này ẩm ướt và mưa nhiều, khi mùa mưa đến, dòng sông sẽ dâng cao, mưa sẽ che giấu mọi dấu vết và mùi hương, người dân Đông Ngạn sẽ không thể tìm thấy các cô ngay lập tức, cô và Los có thể yên tâm ở lại đây."
Kiều Nhất thắp sáng quả cầu pha lê, một tay chống cằm, biểu cảm không thể thấy chút vẻ điềm đạm của người già, mọi cảm xúc đều hiện rõ trên khuôn mặt.
Nghe thấy hai từ "Đông Ngạn", A Lai giật mình hỏi: "Họ đang ở đâu bây giờ?"
Trước câu hỏi của A Lai, Kiều Nhất không trả lời mà chuyển ánh mắt từ từ xuống tay A Lai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-con-rong/3487399/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.