Trên sân, các trận đấu đang diễn ra sôi nổi, tiếng hò hét cổ vũ vang dội khắp nơi.
Cuộc đua vượt rào giữa các khoa của hai học viện Báo Chí và Kinh Doanh đang diễn ra quyết liệt.
Tiếng hò reo hò cổ vũ giữa hai học viện cũng giống như trận đấu trên sân, tranh nhau.
Đúng vậy, đây là đại hội thể thao mùa đông hàng năm của G đại*.
Bởi vì vừa tan học, lúc này Tô Bạch đang khiêng tripod* và máy ảnh, khẩn trương chạy từ bên kia sân vận động tới đường đua! Thế nên, lời cô nói nhiều nhất từ trên đường là xin lỗi.
"Này, bạn nữ mang theo một đống thứ màu đen kia, làm gì thế, không thấy đường đua đó đang thi đấu sao?" Khoảng cách khá xa, bạn học cầm loa lớn kêu to, vốn không rõ cô đang cầm cái gì.
Tô Bạch:...
Đây là máy ảnh! Không phải thứ màu đen! Mắt không tốt thì đi khám mắt đi!
Là một thành viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh, cô được phân công chụp và ghi những cảnh tuyệt vời trên sân, tất nhiên, đây chỉ là một lý do bên ngoài, thật ra cô phải làm dưới sự uy hiếp của chủ nhiệm câu lạc bộ nhiếp ảnh mới của học kỳ này - Lâm Túc Thần, anh được gọi là nhiếp ảnh gia ngự dụng*.
Qua ống kính, Tô Bạch chụp ở đường đua cả buổi cũng không thấy Lâm Túc Thần đang thi đấu trong miệng bọn họ nói, các thành viên CLB* sau lưng điên cuồng hò hét làm cô hơi bị ù tai! Vốn tưởng bị hoa mắt, cuối cùng cô hỏi: "Này! Không phải bắt đầu rồi sao? Sao không thấy Lâm Cẩu?"
"Aizz đừng nói nữa, cậu nói xem cổ họng chúng tớ đều kêu khàn cả rồi, cũng không biết ai là cậu ấy, các vận động viên đều mặc đồ giống nhau mà!" Tô Bạch nghe vậy, lập tức kêu người phía sau dừng lại: "Dừng, dừng, các cậu cũng không biết anh ấy ở đâu, lại bắt đầu hét à?"
Một trong số họ trả lời: "Này, bọn tớ làm theo Tín Tín rồi! Sao chủ nhiệm vẫn chưa xuất hiện thế?"
"Hả? Cậu ấy vẫn chưa xuất hiện à? Mắt tớ cận không thấy rõ.", chút xấu hổ và khó xử hiện lên trên khuôn mặt đáng yêu của Văn Tín, "Không phải là do tôi sợ bỏ lỡ đấy sao? Để các cậu làm nóng bầu không khí trước! ”
Tô Bạch: "..."
"Sao bị cận lại không đeo kính?"
Đằng sau có người nghe không rõ, không biết phía trước có chuyện gì, hét lớn: "Sao lại dừng rồi, hét khan cổ lên nào các anh em ơi! Theo tôi nào, Lâm Túc Thần! Lâm Túc Thần! Chủ nhiệm thật tuyệt, áaaa Lâm Túc Thần! "Cuối cùng là âm thanh sắc nét, vừa quỷ dị vừa dài.
"Chủ nhiệm các cậu còn đang xếp hàng ở phía sau! Cậu la hét cái gì!" Lúc này, một bạn cùng lớp trong bộ phận thể thao đi ngang qua, màng nhĩ của cậu ta sắp bị tiếng cổ vũ của bọn họ đâm thủng rồi.
Mọi người hai bên nhìn nhau, trong không khí có chút xấu hổ...
Quả nhiên, lúc này ánh mắt mang theo cảm giác oán hận mãnh liệt rốt cục cũng có cảm giác tồn tại! Mọi người nhìn qua, gãi má, gãi đầu, cuối cùng đều tránh mặt, làm bộ không thấy.
Trong khu chờ của vận động viên, khóe miệng La Túc Thần giật giật, ánh mắt sắc đá nhìn đám thành viên CLB khiến cả sân run rẩy, bọn họ im lặng lại, vẻ mặt ngây thơ nhìn anh thật là ngu hết nói nổi!!
Có bị mù không vậy?!!
Xuất phát từ lòng áy náy, không biết là ai mở miệng trước, "Nếu không, nếu không, thừa dịp chủ nhiệm còn chưa lên sân khấu, ai đưa cho anh ấy một chai nước đi", vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Tô Bạch, Tô Bạch kinh ngạc, lập tức phản bác nói: "Nhìn tớ làm gì!? Tớ chỉ là người chụp ảnh thôi mà! ”
"Ai ya không sao cả, đổi người khác chụp cũng như nhau thôi!" Người nói chuyện là một người Tô Bạch có ấn tượng, là người có giọng nói lớn, tên Lâm Giang, thân hình khôi ngô, cảm giác tồn tại trong đám đông cực mạnh.
"Không sao?" Tô Bạch giận dữ, "How dare you! (Gan to thật),cậu có biết tốc độ màn trập* nên là bao nhiêu không? Cậu có biết lấy nét ở đâu không? Cậu có biết bao nhiêu độ sâu trường ảnh* có thể chụp được tư thế vượt rào hoàn hảo của chủ nhiệm chúng ta không? Cậu biết gì không?" Dứt lời, cô giả vờ thâm trầm cười khinh thường người phía sau, không phải cô khinh thường bọn họ, tuy rằng những người này tham gia CLB nhiếp ảnh, nhưng phần lớn đều chỉ biết một chút về nhiếp ảnh. Ha, muốn cô đi chịu chết, cô không làm.
Đúng lúc này, Văn Tín yếu đuối vẫn luôn đứng ở bên cạnh yên lặng không lên tiếng bỗng nói một câu: "Bạch Bạch, tớ biết!"
Sau đó, hào phóng chỉ vào màn hình hiển thị của máy ảnh Nikon, "Cậu xem! Không phải mọi thứ đã được chỉnh rồi sao? Chỉ chờ Lâm Túc Thần tới rồi ấn nút chụp thôi mà?"
Tô Bạch hóa đá, khó tin nhìn Văn Tín, không phải, cô biết bình thường đứa nhỏ này yếu đuối, nhưng mà hiện tại có não không thế? Không nhìn ra lý do uyển chuyển này của cô đầy sự kháng cự sao?
"Đúng rồi, tớ cũng sẽ điều chỉnh tripod, còn có thể xoay vị trí máy ảnh, cho nên không cần lo lắng, các tư thế, các góc độ của chủ nhiệm, tớ có thể chụp được hết!" Tô Bạch vẻ mặt bị thương, cậu giỏi, ngay cả đường lui cũng bị cắt đứt không còn một mảnh.
"Văn Tín, tớ nghi ngờ cậu đây là đang cố ý chỉnh tớ, nhưng với chỉ số thông minh của cậu, tớ lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều!" Nói xong, cầm chai nước khoáng lên, trong ánh mắt chờ mong của mọi người, anh dũng đi về phía khu vực chờ.
"Đại ca, là tiểu đệ đến trễ, tiểu đệ không phụ sự kỳ vọng của mọi người, mang nước cho ngài tới đây." Vừa dứt lời, Lâm Túc Thần chỉ vào thùng nước khoáng dành cho vận động viên đặt trên mặt đất, kiểm soát cơn giận muốn gầm lên của mình, sau đó lại thay đổi sắc mặt, nở một nụ cười cứng ngắc mà cậu cho là hoàn hảo.
Ừ thì... dựa vào kinh nghiệm sinh tồn của Tô Bạch, loại tình huống này, nịnh hót là được.
"Đại ca, đại ca cười thật là đẹp!"
"Tớ đang cười à?" Dứt lời làm bộ muốn cởi giày dưới chân ra, Tô Bạch thấy thế vội vàng đè tay cậu lại, vẻ mặt nịnh nọt, trong lời nói lại lộ ra rất nhiều uy hiếp.
"Đại ca! Đại ca! Đừng xúc động, dù sao lát nữa cũng là tớ chụp ảnh cho cậu, nếu không cẩn thận run tay, chụp được một ít ảnh dìm của cậu thì không tốt, mau mang giày đắt tiền này vào, trên đất rất dơ! ”
Lâm Túc Thần nhìn vẻ mặt đột nhiên đắc ý kia, mặc dù trong lòng rất ghét, nếu không phải trường học yêu cầu CLB nhiếp ảnh chụp một ít làm đoạn phim tuyên truyền trong đại hội thể thao, cậu cũng muốn nhân tiện lưu lại ít ảnh đẹp, xem cậu có chém con cún này không.
Thế nên cậu lật mặt, phối hợp mà dậm chân, giọng điệu hờn dỗi, "Bạch Bạch hiểu lầm rồi, vừa nãy chỉ là do cổ chân người ta có chút không thoải mái, cậu sẽ chụp ảnh đẹp mắt cho người ta đúng không!?" Lời vừa nói ra, tràn đầy chờ mong, ánh mắt như phát điện.
"Cứu!"
Tô Bạch ôm chặt lấy mình, con cún này thật là ghê tởm chết đi được!
Giãn khoảng cách giữa hai người ra, Tô Bạch gật đầu như sả tỏi, vừa định chạy đi, chân trước vừa mới bước ra, lại bị kéo cổ lại, chỉ thấy Lâm Cẩu kéo cổ áo cô từ phía sau, nheo mắt lại, uy hiếp nói: "Bức ảnh này là liên quan đến nhan sắc của tiểu gia, lo mà chụp cho ta đẹp chút! ”
Nhìn thấy cái đầu trước mặt lắc lư lên xuống nhanh chóng, cậu mới hài lòng buông tay ra.
Trên tứ chi mảnh mai cân đối, đường cong cơ bắp ẩn ở chân đã sẵn sàng, trên bộ đồ vận động viên màu đỏ sậm là gương mặt nghiêm nghị đẹp trai cùng với ánh mắt kiên định của chàng trai.
Theo một loạt tiếng súng bắt đầu vang lên, đôi chân dài của Lâm Túc Thần vừa bước về phía trước, mở đầu là một pha nhảy vượt rào hoàn hảo...
Dưới sân, tiếng hoan hô vang lên bốn phía, người của CLB nhiếp ảnh kéo cổ họng ra hét như điên, đương nhiên trong đó không thiếu thành phần thể hiện, bởi vì Lâm Túc Thần nói, chỉ cần tiếng bọn họ đủ lớn, lần tụ tập tới của CLB nhiếp ảnh, cậu mời khách. Dưới cái lợi thúc đẩy, âm thanh của bọn họ quả nhiên chói tai nhức óc nhất sân đấu, thành công lấy được toàn bộ ánh nhìn của người trên sân. Đúng lúc này, Lâm Túc Thần nhảy bước vượt rào hoàn hảo, nghe được một tiếng vô cùng chói tai.
Là âm thanh bị rách □□*!
Mọi người trên sân sửng sốt, chỉ là vô thức che lại bộ phận quan trọng của mình. Cứ giống như một bức tượng bằng đất sét, ngơ ngác đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Các thành viên CLB ngoài sân im lặng trong giây lát. Sau đó tiếng reo hò chấn động biến thành tiếng cười chói tai, tiếng cười truyền đến từ tứ phía.
Tách, tách, Tô Bạch cố nén cười, thành công chụp cảnh bỏ vào trong máy ảnh.
"Chậc chậc" Tô Bạch một bên không nhịn được thở dài, một bên không suy nghĩ ấn nút chụp ảnh, tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ khoảnh khắc đặc sắc nào trên biểu cảm của cậu, "Thật sự là biết người biết mặt không biết tâm, Lâm Cẩu này thế mà lại mặc quần lót màu đỏ! ”
"Ồ! Chủ nhiệm thật tuyệt, ha ha ha!
"Cố lên, Lâm Túc Thần, xông lên, cậu là người giỏi nhất!" Sau khi các thành viên trong CLB cười xong, giống như được bơm máu gà, không hiểu sao lại hưng phấn lên, tiếng cổ vũ càng lớn hơn.
Đúng lúc này, người trên sân động đậy, hoàn toàn không để ý hình tượng tiếp tục bước lên lan can, nhưng bởi vì kiềm chế nên tư thế vượt rào không được tự nhiên lại quái dị.
"Nhìn kìa! Chủ nhiệm lại tiếp tục vượt rào, dũng khí đáng khen ngợi, xông lên! Chủ nhiệm! ”
Đến khi cuộc đua vượt rào 100m kết thúc, Lâm Túc Thần kéo chặt chiếc quần mình, dùng tư tư thế kỳ dị chạy tới, tiếng cười không ngớt trở thành bối cảnh, cậu chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Chúa ơi! Vận mệnh giở trò đen tối gì với cậu thế này!
"Tới rồi, tới rồi, vì bữa cơm miễn phí của chúng ta, tất cả mọi người không được cười, nhịn xuống, nhịn xuống!" Tô Bạch vừa dứt lời, những người ở phía sau cố nén cười, cũng chỉ là giây sau, lại lần nữa phá cười lên.
Lâm Cẩu đi tới trước mặt Tô Bạch, lạnh lùng nhìn đám người cười xém chết kia, nước mắt lưng tròng, cố gắng tìm lại phong độ của công tử đẹp trai.
Thấy người đi tới, Tô Bạch vốn là muốn an ủi vài câu, nhưng lời còn chưa mở miệng, đã cười, "Thực xin lỗi, Lâm Cẩu, cười chết tớ! "Tô Bạch che bụng, lau nước mắt nơi khóe mắt.
Lâm Túc Thần cố nén giận, thô bạo kéo lấy áo khoác trên người Tô Bạch, bối rối buộc vào bên hông mình, giơ ngón trỏ lên, hung tợn cảnh cáo: "Nếu ảnh chụp hôm nay bị lộ ra ngoài, cậu chết chắc rồi! "Sau đó nhanh như chớp chạy đi.
"Này, Lâm Cẩu! Đừng đi nhanh như vậy, chờ hai bọn tớ với, tớ và Thư Tín không đuổi kịp!" Tô Bạch nhìn người phía trước, thở hồng hộc hô to.
"Phải! Phải! Lâm Lâm, cậu đợi tớ và Bạch Bạch đã, hơn nữa, chúng ta đều đã ra khỏi sân thể dục, người ở đây lại không biết sân thể dục bên kia đã xảy ra chuyện gì." Nghe vậy, Lâm Cẩu lúc này mới dừng bước, suy nghĩ một chút, hình như cũng không cần phải xấu hổ như vậy, "Hả? Cậu đang nói cái gì vậy, vừa rồi sao? Tớ quên chuyện gì vừa xảy ra rồi".