Chương trước
Chương sau
Ở bên ngoài, Dương Thừa Quân sốt ruột không ngừng đi đi lại lại

Mẹ Vân và Ba mẹ Dương của anh vừa nhận được điện thoại cũng liền nhanh chóng chạy đến

4 người ở bên ngoài sốt ruột không ngừng ngó vào bên trong

Cạch....

Một vị bác sĩ già bước ra

- Con tôi sao rồi bác sĩ

Mẹ Vân nhanh chóng bước lên

- Cô ấy bị động thai, ra huyết nhưng rất may là mẹ và bé đều bình an

" Động thai "

Hai từ " động thai " vô tình lọt vào tai của cả 4 người

- Hiện tại sức khỏe bệnh nhân còn yếu, đề nghị người nhà nên làm thủ tục nhập viện để tiếp tục theo dõi

- Cảm ơn bác sĩ

Dương Thừa Quân cầm lấy tay ông không ngừng vui sướng

- Nếu không còn gì nữa tôi xin phép đi trước

Nói rồi vị bác sĩ già xoay người rời đi

Lúc này 3 ánh mắt như dao nhìn thẳng về phía anh

- Dương Thừa Quân

Cả ba người đồng loạt gọi tên khiến anh toát mồ hôi

- Mọi... mọi người

- Khá lắm

Cả ba người đột nhiên cười lên sảng khoái sau đó bỏ vào phòng bệnh để mặt anh vẫn còn đứng ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì

Cảm nhận được bản thân đã ngủ khá lâu, Châu Tiểu Như từ từ mở mắt ra

Trước mặt là 4 con người vẫn đang túc trực tại giường bệnh của cô

- Mẹ....

Cô chòm tay định ngồi dậy nhưng liền bị mẹ Vân và mẹ Dương ngăn lại

- Như Như sức khỏe con còn yếu, vẫn nên nằm nghĩ ngơi thì hơn

Mẹ Dương lên tiếng



- Sao mọi người lại ở đây?

Châu Tiểu Như vẫn chưa biết việc bản thân mình đã tiếp mang thai

Nhìn qua Dương Thừa Quân ánh mắt không khỏi sót xa

- Như Như à hiện tại cơ thể con đã có một sinh linh bé nhỏ tồn tại rồi, sau này đi đứng phải cẩn thận hơn có biết không

Mẹ Vân từ tốn nói với cô

Bốn từ " sinh linh bé nhỏ " đập thẳng vào tai cô

- Mẹ... ý mẹ là sao? Cái gì mà sinh linh bé nhỏ?

Châu Tiểu Như cứ như chú nai nhỏ trưng ra vẻ mặt ngây thơ ngốc nghếch đến kì lạ

Dương Thừa Quân ở một bên nhìn thấy biểu cảm này của cô chỉ biết gãy đầu cười trừ

- Con có thai rồi

Mẹ Vân vừa thông báo với cô một tin chấn động

Châu Tiểu Như bất giác đưa tay sờ lên chiếc bụng phẳng lì của mình

Thật sự cô đã quên mất việc bản thân mình nửa tháng rồi vẫn chưa có nguyệt sự

Lần trước lúc cô mang thai vẫn luôn thèm ăn rất nhiều thứ, nhưng lần này lại hoàn toàn khác

Sức khỏe cô bình thường và dường như không ảnh hưởng gì đến vấn đề ăn uống

Lúc này cô bất giác nhìn qua anh

Dương Thừa Quân từ đầu đến cuối vẫn luôn quan sát cô, chưa hề rời mắt dù chỉ một giây

- Đồ chết tiệt nhà anh sao không cút đi

Nói rồi cô đưa tay lấy chiếc gối ném mạnh về phía anh khiến mẹ Vân và ba mẹ Dương hốt hoảng

- Như Như cẩn thận một chút, con vẫn còn chưa khoẻ hẳn

Mẹ Vân vội đưa tay ra giữ lấy cô

- Như Như à có gì từ từ nói, vẫn nên chú ý đến sức khỏe của em và tiểu bảo bối trong bụng

Dương Thừa Quân lên tiếng nhắc nhở cô sau đó trưng ra vẻ mặt đáng thương

- Mẹ thấy Thừa Quân nói đúng, có gì hai đứa từ từ nói với nhau được không

Mẹ Dương lúc này cũng lên tiếng thì cô còn gì để nói nữa chứ

Ba Dương hiểu ý liền thêm vô

- Bây giờ tui với bà đi làm thủ tục nhập viện cho con bé, còn chị xui phiền chị đi mua một ít cháo dinh dưỡng

Cả ba người hiểu ý liền gật đầu đi ngay



Trong phòng lúc này chỉ còn cô và anh, không khí âm u đến đáng sợ

- Như Như à, anh xin lỗi

Nói rồi anh từ tốn đi lại ngồi bên cạnh giường vô

Hai tay không ngừng xoa nắn lòng bàn tay nhỏ bé

- Nhờ ơn của anh mà bây giờ tôi vẫn còn sống

- Như Như em ăn nói lung tung cái gì vậy hả? Nếu như em và con mà có mệnh hệ gì anh cũng sẽ không sống nổi đâu

- Không phải anh muốn đi Pháp sao? Còn nói là không sống nổi đúng là lừa người?

Cô đưa ánh mắt sắt lạnh về phía anh

- Sao em biết chuyện này? Đúng là anh định đi Pháp để kí kết hợp đồng với đối tác làm ăn của công ty

- Ký kết hợp đồng?

Cô ngơ ngác nhìn anh

- Phải, anh vốn chỉ định đi hai ngày nên không có thông báo cho em, thật không ngờ em lại.....

Dương Thừa Quân từ tốn giải thích với cô

- Hai ngày?

Cô vẫn tiếp tục hỏi

- Đúng là như vậy

Hoá ra là mẹ Vân bắt tay với mọi người lừa cô đến sân bay

- Vậy tại sao lúc tôi đến đó lại không gặp anh?

Cô vẫn còn một thắc mắc nữa muốn hỏi cho ra let

- Chuyến bay bị hoãn lại đến 7 giờ cho nên anh mới phải đến muộn hơn, thật không ngờ lúc đó lại nhìn thấy em bị té, anh thật sự rất lo lắng..... anh...

Không có từ nào có thể diễn tả được cảm xúc lúc này của Dương Thừa Quân

Giây phút nhìn thấy cô trái tim anh đã không thể kìm chế được nữa

Cô chỉ im lặng sau đó hôn nhẹ vào trán anh rồi xoay người đắp chăn giả vờ đi ngủ

- Như Như thế này là? Là sao?

Dương Thừa Quân ngơ ngác

- Là vậy đó!

Cô chỉ đáp đúng 3 từ nhưng lại khiến Dương Thừa Quân trong lòng như nở hoa, vẻ mặt cười không cách nào dừng lại được
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.