Chưa kịp bước vào thì cửa đã bị đóng lại, Tiết Dung Nhất đổ mồ hôi lạnh, xém chút đã gãy mất cái mũi rồi.
Tiết Cẩn đem túi xách đặt xuống sofa, nhanh chân chạy đến gõ cửa: "Tiểu di, con là Tiểu Cẩn, ngài mau mở cửa cho con đi."
Bên trong không có tiếng đáp lại, Tiết Cẩn nhìn sang Tiết Dung Nhất, biểu thị mình cũng không biết phải làm thế nào.
Tiết Dung Nhất âm thầm thở dài, nói: "Tiểu Cẩn con về phòng nghỉ trước đi, để đại di khuyên nàng."
"Nhưng mà..."
"Không sao đâu, con cứ về trước đi."
Tiết Cẩn nhìn cửa phòng đóng kín một lúc lâu rồi thở dài một tiếng, xoay người đi về phòng, nhưng trong lòng vẫn tránh không khỏi lo lắng.
Đợi khi Tiết Cẩn đi rồi, Tiết Dung Nhất mới lấy chìa khóa dự phòng ra mở cửa.
Bên trong phòng không mở đèn, sắc hôn ám tràn ra, chỉ còn ánh trăng vằng vặc trên cao nhưng không đủ xua đi bóng tối trong phòng. Tiết Dung Nhất cẩn thận từng bước, khi gần đến giường, loáng thoáng nghe được tiếng nức nở nho nhỏ của người đang nằm trên giường. Tiết Dung Nhất không khỏi đau lòng, chầm chậm ngồi xuống cạnh Mã Vân Nhu, không biết phải nói gì mới được.
Không biết qua bao lâu, không khí yên lặng này không ngừng dằn vặt song phương, nhịp thời gian bất chấp không gian xung quanh.
Mãi một lúc tiếng nức nở mới yếu dần đi, chỉ còn tiếng thở nặng nề, Tiết Dung Nhất mới xoay lại nhìn Mã Vân Nhu. Cứ tưởng Mã Vân Nhu đã ngủ, nhưng không, nàng ấy đang mở mắt chuyên chú nhìn nàng, sóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-canh-bo-cong-anh/439054/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.