Điện thoại trên bàn rung lên, thoáng nhìn qua số điện thoại, khóe môi cong lên nở nụ cười tuyệt mỹ. 
Trịnh Lạc ngồi chơi game bên cạnh nhìn thấy Kỷ Huyền đột nhiên nhìn điện thoại mỉm cười liền rùng mình, Kỷ nữ thần đang nghĩ cái gì mà cười đến thâm hiểm như thế a? 
"Thổ đầu, ai gọi thế?" 
Kỷ Huyền liếc nàng một cái, tùy tiện cầm điện thoại lên đi ra ngoài nghe. 
Vừa vặn lúc đó Diệp Ân cũng trở về, thấy Kỷ Huyền đang nghe điện thoại cũng không mở miệng làm phiền, xoay người đi vào trong. 
Kỷ Huyền đợi khi Diệp Ân vào phòng rồi mới bắt máy, áp lên tai nghe: "Số này là của em, Bồ Công Anh?" 
[Ân.] Đầu dây truyền đến tiếng nói thanh thanh nhẹ nhàng: [Tiền bối, em đã lưu số của tiền bối rồi.] 
"Hảo." Kỷ Huyền dựa vào cửa, chậm rãi nói: "Em tắt máy đi." 
"Hả?" 
"Cứ tắt máy đi." 
Bên đầu dây kia nhẹ nhàng đáp "ân", rồi tắt máy. 
Kỷ Huyền vào phần nhật ký điện thoại, lưu lại số của Tiết Cẩn rồi mới gọi lại cho nàng. 
[Tiền bối.] 
"Ân." Kỷ Huyền nói: "Sau này có gì muốn nói em chỉ cần nhắn tin cho chị là được, chị sẽ gọi lại cho em." 
[Nga? Tại sao?] 
Kỷ Huyền từ tốn đáp: "Để không tốn tiền điện thoại của em." 
Bên kia, Tiết Cẩn suýt chút đã làm rơi điện thoại. 
Tố Kiều cố tình bắt Tiết Cẩn bật loa ngoài để nghe giọng của Huyễn Diệp Chí, sau khi nghe xong câu nói vừa rồi liền kích động hét lên: "Nga, thật là phong độ!" 
Tiết Cẩn vội bịt miệng nàng lại, trừng mắt: "Diệp Chí tiền 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-canh-bo-cong-anh/272725/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.