Cho đến buổi tối. Minh Diễn và Phong Vỹ khi đến đường về nhà mình thấy phát hiện có nhóm bu lại đông như kiến. Phong Vỹ bấm còi in ỏi xin họ nhường đường cho nhưng... họ không tránh ra. Giờ không biết đỗ xe ở đâu để xuống đi bộ cho khoẻ. Cũng may là có một bác để ý được nên liền cho mượn đỗ ở nhà bác ấy. Hai người cảm ơn rối rít rồi đi bộ về. Khi bước vào nhà, hai người bật đèn lên thì khiếp hồn khiếp vía, người ngồi đó mà tưởng ma không.
- Sao không bật đèn lên?
Phong Vỹ bất lực hỏi, Hải Nam bèn mím môi, đáp lại:
- Tại nhà sáng quá nên để vậy cho tối.
". . .", hai người kia nghe mà lấy tay đập trán, muốn ném cậu ta ra ngoài đường. Trời thì đã tối, còn không bật đèn. Cái thói quen muôn thuở này chưa bao giờ đổi.
- Tại tao muốn không gian yên tĩnh để nghe âm thanh.
Minh Diễn đi tới, ngồi cạnh cậu ta rồi nói:
- Chưa thấy ai như bạn.
Hải Nam đáp lại:
- Giờ thấy rồi đó.
Phong Vỹ ló ra cửa sổ nhìn rồi bảo:
- Rồi hàng xóm đối diện có ra ngoài được không vậy? Họ còn đi học.
Minh Diễn nhíu mày rồi liếc nhìn Hải Nam mà cằn nhằn:
- Nhờ phước của mày đó.
Cậu ta hoang mang, Phong Vỹ quay lại nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác của ai kìa mà khịt mũi một cái rồi nói:
- Cô fan nữ ở nhà đối diện.
". . .", Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-bau-troi-co-mot-tia-nang/3643972/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.