Chương trước
Chương sau
Nam quỷ kia dường như rất có tố chất, cho dù Bách Lý Giang hát câu đầu tiên, trái tim đã phải hứng chịu vết thương nghiêm trọng, vẫn đang kiên trì mỉm cười nghe đến câu thứ năm, mới ôm ngực miễn cưỡng cười nói: “Nga, tốt lắm, ta đã nghe được rồi, thật sự là giọng hát cực kỳ không giống người bình thường, cám ơn ngươi tiểu huynh đệ.”
Bách Lý Giang ngừng hát, thân thiết nhìn nam quỷ kia, dò hỏi: “Đại ca, ngươi. . . . . . Ngươi không bị bệnh tim chứ? Cách vách nhà của chúng ta ở là một thầy thuốc, hắn từng nghiêm cấm ta ở giữa đám đông cất cao giọng hát, hắn nói một khi trong đám đông có người bị bệnh liên quan đến tim, phổi các loại, không cần đến ba câu, có thể làm cho người bệnh trực tiếp tử vong.”
Nam quỷ mỉm cười lắc lắc đầu: “Không sao, ta đã chết qua một đời người, chắc không có cách nào khác để chết lại lần thứ hai. . . . . .” Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên khẽ kinh hô một tiếng, rồi sắc mặt lại khôi phục như thường, trên mặt càng lộ ra tươi cười ôn nhu, Viên Dã nhạy bén, phát hiện hắn chỉ lộ ra mười ngón tay nhỏ và dài tựa hồ siết chặt, giống như đang cầm đồ vật gì đó.
“Các ngươi, là muốn đi tới mộ Đông Đế sao? Muốn đi kết hợp lại yên vân đã khấu trừ kia sao? Vậy nhanh lên qua đi, trên đường nếu gặp phải cương thi hay quỷ hồn, cũng không nên cùng bọn họ dây dưa đánh nhau, chỉ cần vị tiểu huynh đệ này hát vài câu , bảo đảm bọn họ chạy trối chết.”
Nam tử che miệng cười nhẹ, động tác vô cùng tao nhã, nhưng Viên Dã lại nhíu mày, trong mắt cũng hiện lên suy nghĩ sâu xa.
Cửa ra lần này, kết giới quả nhiên đã bị triệt bỏ. Bách Lý Giang vừa đi một bên quay đầu lại nhìn, còn thì thào lẩm bẩm: “A, kỳ thật nam quỷ đại ca này quả thực rất đáng thương, bị nhốt trong này một ngàn năm, thế nhưng đều không được nghe người khác nói chuyện, ai, cô đơn a, đó là sự tàn nhẫn đáng sợ nhất trên đời.”
Viên Dã nhìn biểu tình khoa trương của hắn, bỗng nhiên ha hả cười nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta vì sao không đem hắn mang ra khỏi mộ thất này, dọc đường cùng hắn trò chuyện chứ?” Vừa dứt lời, Bách Lý Giang liền sợ tới mức nhảy dựng lên, thất thanh nói: “Có lầm hay không? có lầm hay không? Viên Dã, kia chính là quỷ hồn đấy, ngươi vậy mà lại muốn dẫn hắn đi ra, chẳng lẽ chúng ta phải tìm về xương cốt của hắn, lại khiêng trên vai qua lại liên tục trong mộ thất sao?”
“Có gì không thể, tin tưởng ta, nam quỷ này nói không chừng sẽ là phúc tinh của chúng ta trong mộ Đông Đế đấy.” Không ngờ đến, Viên Dã nói là làm luôn, lôi kéo Bách Lý Giang trở lại trong mộ thất kia, trong mắt hắn, thủy chung lóe lên một mạt tinh quang, nhưng vẫn có một tia nghi hoặc chưa được tháo gỡ.
Trở lại trong mộ thất, Bách Lý Giang nhìn một vòng khắp nơi, rồi mới nhún vai nói: “Thực đáng tiếc, nam quỷ đại ca đã đi rồi.” Hắn nhìn về phía Viên Dã: “Muốn lần nữa triệu hồi hắn ra hay không?” Lời còn chưa dứt, hắn liền nhìn thấy ánh mắt giống như đang xem thường của Viên Dã.
“Bách Lý, ngươi từng nói qua, ngươi là nhà khảo cổ học xuất sắc trong thời đại kia của các ngươi, là như thế này sao?” Viên Dã nghiêm túc hỏi, lập tức khiến Bách Lý Giang bất mãn:”Ngươi nói cái gì, chẳng lẽ còn có gì đáng để nghi ngờ sao? Danh hiệu này, là cách gọi để ca ngợi duy nhất của một người khác tặng cho ta, cho nên ngươi tuyệt đối không thể vũ nhục nó.”
Viên Dã vỗ vỗ đầu: “Vậy ngươi nên biết, ta nói mang nam quỷ vừa rồi đi ra ngoài, tuyệt không chỉ là mang theo linh hồn của hắn, ngươi ngẫm lại xem, hắn đã một ngàn năm không tiếp xúc, nói chuyện với người khác, chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ là hắn bị nhốt trong mộ thất, căn bản không có biện pháp để ra ngoài, ngươi sẽ không khờ dại mà nghĩ rằng, chúng ta có thể đem hắn khiêng ra ngoài chứ?”
Biểu tình của Bách Lý Giang nói cho Viên Dã biết, hắn thực sự là đã nghĩ như thế, bất quá lúc này hắn đương nhiên sẽ không nói ra, mà còn rất nghiêm túc thuận theo Viên Dã gật gật đầu: “Ân, ngươi nói đúng, chúng ta làm sao cứ như vậy đưa hắn ra ngoài chứ?”
“Linh hồn của hắn ở trong này, như vậy trong mộ thất này, hẳn là còn có đồ vật gì đó giống như vậy, Bách Lý, nếu ngươi ngay cả đồ vật gì đó cũng nói không biết, như vậy ta có thể khẳng định, danh xưng ca ngợi duy nhất từ người khác tặng cho ngươi này, ngươi cũng không chắc chắn giữ được nó.” Viên Dã vừa nói, một bên ở trong mộ thất trống trải tìm kiếm, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc giường đá lớn kia.
Bách Lý Giang đương nhiên không cam lòng để danh hiệu ca ngợi duy nhất của mình bị vứt bỏ như thế, thời điểm hắn nhìn thấy Viên Dã đang đảo quanh bên chiếc giường bằng đá lớn, hắn cũng không phải loại ngu ngốc trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, hắn lớn tiếng cười nói: “A, ta hiểu rồi, nếu linh hồn nam quỷ đại ca ở trong này, nói lên rằng thi thể hắn nhất định cũng ở trong này, thứ ngươi muốn mang ra ngoài, chính là khối thi thể này đúng không?” Hắn cũng hưng phấn đi tới trước giường lớn: “Đúng vậy, tuy rằng xương cốt quả thật rất đáng sợ, nhưng ta đã tiếp xúc với nó qua lại rất nhiều lần, cho nên ta sẽ không sợ hãi, huống hồ khiêng một bộ xương, trọng lượng thực ra cũng rất nhẹ, ân ân ân, nhiệm vụ này ta có thể đảm nhiệm được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.