Ngân Tiểu Tiểu bị thanh âm đột nhiên truyền đến làm hoảng sợ, vừa mới đầu thật sự tưởng sét đánh, nhưng sét đánh vốn không có khả năng nghe hiểu được sét đánh đang nói cái gì! Vì thế lúc ý thức được mình thế nhưng có thể nghe hiểu được “sét” nói thì Ngân Tiểu Tiểu chỉ biết đây nhất định không phải “sét”, phía sau mình nhất định có người! Không đúng, là có xà! Cũng không đúng, là có đồ vật gì đó! Toàn thân Ngân Tiểu Tiểu cứng ngắc, dùng cái đuôi nghĩ cũng biết thứ phía sau không thể là Hắc Thán! Cho dù là Hắc Thán muốn dọa mình cũng không thể nói chuyện to như sét đánh! … Thanh âm to như sét đánh? ? ? ! ! ! Trời ạ! Vậy thứ phía sau mình to đến bao nhiêu! “Xem ra tiểu gia hỏa này rất sợ ngươi.” Theo sau thanh âm hài hước vừa rồi lại có một thanh âm nghe thật giống của nam giới thật thà phúc hậu vang lên, được rồi, thanh âm vẫn to như sét đánh. “Hừ, muốn so xấu thì rõ ràng ta dễ nhìn hơn ngươi! Tiểu tử kia có sợ cũng phải sợ ngươi.” Thanh âm đầu tiên phản bác. Ngân Tiểu Tiểu muốn khóc, hai vị đại ca ( đều là giọng nam ) a! Hai người các ngươi nếu muốn nói chuyện phiếm có thể đổi địa phương sao? Tiểu nhân không muốn làm trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết! Tiểu nhân còn muốn còn sống chờ Hắc Thán trở về ăn cơm! Tiểu nhân đói bụng thật không chịu nổi rồi! Ngân Tiểu Tiểu suy nghĩ lung tung, mà hai đồ vật phía sau Ngân Tiểu Tiểu—— tạm thời xưng là đồ vật này nọ đi —— đã tán gẫu xong, lại đưa mắt nhìn sang Ngân Tiểu Tiểu bên hồ, hai chúng nó cãi ầm ĩ làm gì! Đều đã ầm ĩ mấy ngàn năm còn không đủ sao! Bây giờ không dễ gì gặp được một con rắn từ trên núi xuống đáy vực đâu! Một “Đồ vật này nọ” trong đó dẫn đầu phá vỡ cục diện bế tắc bây giờ, chỉ thấy nó bỗng nhúc nhích, cái đầu thật lớn đưa tới trước mắt Ngân Tiểu Tiểu: “Tiểu tử kia, ngươi tự tới?” Giờ phút này Ngân Tiểu Tiểu vốn không có tâm tư trả lời câu hỏi này, Ngân Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm ngây dại vào thứ trước mắt, trong đầu cứ quay quay một ý nghĩ: đây, là cái gì? Vật trước mặt Ngân Tiểu Tiểu, hình dạng hơi tròn, trong tròn vẫn là tròn, ngoài trắng trong có hạt, tiếp tục nhìn kỹ, à, trong thứ nâu hơi tròn kia còn có một vạch màu đen, ở bên kia hình như cũng là thứ giống như vậy, ánh mắt song song di động ra ngoài, ừm, màu trắng… Làn da? Được rồi, tạm thời là làn da, da trắng như tuyết, tinh tế bóng loáng, xa hơn làn da là, màu đen như tơ giống như… Tóc? ? Ngân Tiểu Tiểu lại sửng sốt, đột nhiên ý thức được có thể là do vật này quá lớn mình nhìn không thấy được toàn diện, vì thế Ngân Tiểu Tiểu lui về sau vừa nghĩ thứ này sao lại giống người như thế! Đợi khi thối lui đến mức có thể thấy được toàn diện thứ kia, Ngân Tiểu Tiểu trợn tròn mắt, nói chuẩn hơn thì thứ râu ria kia chính là lông, ừm, nếu là vảy thì vảy đều mở ra, nhìn kỹ còn có thể thấy mạch máu dưới vảy. Này, đây là một gương mặt người! trong lòng Ngân Tiểu Tiểu hò hét lên, mẹ nó! Nơi này làm sao có thể có người? ! Mình vừa mới nhìn thấy rõ ràng là đôi mắt, huyệt Thái Dương cùng tóc mai trên gương mặt này! Vì thứ này nhìn xuống Ngân Tiểu Tiểu nên chủ yếu nhìn thấy mắt của nó. Ý thức được đây là một gương mặt người rồi, Ngân Tiểu Tiểu theo bản năng nhìn lại phía mặt người. Ngân Tiểu Tiểu: “… ? ? … ! !” Truyện được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com Mẹ nó! Ông đây sai lầm rồi! Vì sao ông đây không tin ý tưởng “Nơi này làm sao có thể có người”! Ông đây sai lầm rồi! Ông đây thật sự vô cùng hi vọng mình nhìn thấy là người! Là một người khổng lồ cũng được! Nhưng mà thứ trước mặt này mặt là người người thân là thân xà là muốn thế nào! “Xem ra tiểu tử kia bị ngươi hù sợ .” Là thanh âm thật thà phúc hậu vừa rồi, ngữ khí chứa ý cười. “Đùa gì vậy? Ta đây đẹp trai như vậy làm sao có thể bị ta hù được! Bị ngươi hù còn kém không nhiều lắm đâu!” Sau đó Ngân Tiểu Tiểu nghĩ đến một vấn đề viển vông như vậy —— đầu người trước mắt mình không có há mồm nói chuyện, chẳng lẽ hàng này biết dùng nội tâm để nói chuyện? Được rồi, có một việc được thừa nhận, khi trải qua việc vừa mở mắt liền thấy một đại đội xà đến việc trong lúc vô ý xâm nhập cổ mộ gặp được quỷ, hiện giờ sức đề kháng của Ngân Tiểu Tiểu đã thật cường hãn, điều này dựa vào việc đến bây giờ Ngân Tiểu Tiểu còn không ngất đi thậm chí còn có thời gian nghĩ đến vấn đề khác có thể làm chứng. Ngân Tiểu Tiểu chỉ do dự trong lòng một giây, liền ôm quyết tâm nhìn về phía sau. Chỉ liếc mắt một cái Ngân Tiểu Tiểu liền biết vì sao đầu người trước mắt mình không há mồm mà có thể nói chuyện! Vì vậy đồ vật này nọ có chín cái đầu! Chín đầu người! Chín đầu người dùng chung một thân rắn! phía dưới thân rắn còn có bốn chân.Truyện được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com Thấy thứ này toàn thân Ngân Tiểu Tiểu không bị dọa ngất đi, mà ở trong đầu lại hiện lên năm chữ —— hàng này là Hùng Hủy! Hùng Hủy, có kịch độc, tương truyền vốn là rắn chín đầu Tương Liễu. Hơn bốn nghìn năm trước, thủy thần Cộng Công phát động lũ lụt, hồng thủy tràn ngập trung thổ thần châu, nửa đường gặp được nhân hoàng Đại Vũ một lòng trị thuỷ, Cộng Công không thể chiến thắng Đại Vũ nên chịu khổ lưu đày giam cầm. Tương Liễu là thần tử trung thành và tận tâm của Cộng Công, kế thừa di chí của Cộng Công tiếp tục tác quái, Đại Vũ phẫn nộ giết chết Tương Liễu. Nhưng mà máu tanh hôi của Tương Liễu chảy xuôi đến nơi nào thì ngũ cốc không mọc được nơi đó, hình thành lên một đầm lầy nọc độc thật lớn. Đại Vũ lấp đầm ba lần đều sụp lún, đành phải sửa sang xây thành một cái hồ, vì Đông Thiên đế kiến tạo một cung điện lầu các bên hồ, xưng là đài Đông Đế. Bên ngoài miêu tả Hùng Hủy đúng như Ngân Tiểu Tiểu thấy được giờ phút này, chín tay, mặt người, thân rắn, bốn chân. 《 Sở Từ · chiêu hồn 》có nói: “Hùng Hủy chín tay, xuất hiện bất chợt, nuốt người bổ tâm.” Vương Dật chú thích: “Nói đến Hùng Hủy, một thân chín đầu, xuất hiện bất chợt, thường thích nuốt hồn phách của người, xảo quyệt vô cùng.” Nhìn mấy lời trên liền biết Hùng Hủy hiểm ác thế nào. Ngân Tiểu Tiểu rất lãnh đạm trấn định, ừ, rất bình tĩnh, không phải là một Hùng Hủy thôi sao! Cửu Đầu Xà thì làm sao! Làm sao! ! Chẳng phải cũng chỉ là xà thôi sao! Chỉ cần là xà ông đây sẽ không sợ!Truyện được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com “Í? Chẳng lẽ tiểu gia hỏa này thật không bị ngươi hù?” Thanh âm thật thà phúc hậu lúc này đã tràn ngập nghi hoặc, không đúng, Hùng Hủy người nầy hơn chín cái đầu mà thôi, nhìn vẫn giống con người! Chậc chậc, bộ dạng thật đúng là xấu! Ta nói nha Hùng Hủy, chín cái đầu của ngươi biến thành mặt người cũng đã đủ đăng quang vị trí xà xấu nhất xà giới rồi, nhưng hàng này còn cứ tưởng rằng mình thật đẹp! Tự kỷ cũng không thể đến mức như vậy đi! Ngân Tiểu Tiểu theo thanh âm nhìn về phía “Đồ vật này nọ” kia. Chỉ thấy thứ này cả người đều màu vàng, mặt xà thân rắn, trên lưng có bốn cánh, hai lớn hai nhỏ. Ngân Tiểu Tiểu cũng nhìn ra thân phận hàng này —— Minh Xà. Minh Xà, ở quyển thứ hai 《Sơn Hải kinh 》có ghi lại, xa về phía tây ba trăm dặm, nơi có núi vàng, kim giới, ngọc thạch, không cỏ cây. Nước bắt nguồn từ nơi này, theo hướng bắc chảy vào Y Thủy. Trong nước có Minh Xà. Thân thể to lớn như rắn, cao trăm trượng nhưng có bốn cánh, phát ầm ầm. Thấy thì gặp đại hạn. Ghi chép về Minh Xà không chỉ có 《 Sơn Hải kinh 》, còn có những ghi chép khác, nhưng thú vị là toàn bộ sách ghi về Minh Xà đều có một điểm giống nhau, đó là Minh Xà đều bị phát hiện nơi có mỏ vàng, ngọc thạch, lăng mộ, bảo tàng. Bởi vậy còn có một cách nói khác, trong truyền thuyết chức trách của Minh Xà đó là thủ hộ bảo tàng, nơi có Minh Xà nhất định sẽ phát hiện trân bảo. Cũng bởi vậy sau khi Ngân Tiểu Tiểu nhận ra trước mắt là Minh Xà trong lòng liền cảm thán một câu “Vật bồi táng của Cơ Khang thật đúng là đáng giá!” Đầu óc của Ngân Tiểu Tiểu quay lại quỹ đạo, thực nghiêm túc nói với Minh Xà: “Ta nhớ gặp Minh Xà thì thấy đại hạn, nhưng ta thấy ngươi vì sao lại không gặp đại hạn.”Truyện được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com … Đây thật sự là đầu óc quay lại quỹ đạo sao? Gạt người a! Minh Xà: “…” Hùng Hủy: “Phụt —— ha ha ha ha ha ha ha…” Minh Xà bất đắc dĩ nói: “Tiểu tử kia, Hùng Hủy còn ở bên cạnh ta thì làm sao có thể thấy đại hạn.” Ngân Tiểu Tiểu nghiêng đầu nghĩ một lát, tỉnh ngộ. Hùng Hủy, cũng là Tương Liễu, là thần tử bên cạnh Cộng Công, mà Cộng Công là Thủy thần, Tương Liễu làm sao có thể không biết hô vân hoán vũ? Mà Minh Xà đi theo cạnh Hùng Hủy, đương nhiên cũng không có khả năng “Thì thấy đại hạn” . Ngân Tiểu Tiểu ngượng ngùng cười cười, đầu óc của mình quả nhiên vì lâu quá không dùng cho nên bị gỉ sét rồi? A, nói tới đây, Ngân Tiểu Tiểu lại phát hiện một vấn đề, không phải Tương Liễu bị Đại Vũ giết chết rồi sao? Sao bây giờ còn có thể ở nơi này? Chẳng lẽ thế gian này còn Hùng Hủy thứ hai sao?Truyện được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com Đợi cho Ngân Tiểu Tiểu kịp phản ứng, lúc này mới phát hiện vừa rồi mình không cẩn thận nói ra ý nghĩ trong lòng rồi. “Hừ, còn không phải là vì thằng nhóc nhà Chu kia quấy nhiễu giấc mộng của ta sao.” Hùng Hủy cười lạnh một tiếng, “Ta là một Hùng Hủy duy nhất trên thế gian này, thiên địa ban thưởng cho ta hồn phách bất diệt, Đại Vũ chém chết chỉ là thân thể của ta mà thôi, thân thể hủy rồi, ta hóa thân thành đầm lầy lâm vào giấc ngủ say chờ đoàn tụ lại với thân thể. Nào biết Chu Khang vương lại sai người gọi hồn phách ta về, mạnh mẽ vây ta ở bên trong kết giới phụ trợ Minh Xà trông coi lăng tẩm.” Ý nghĩ đầu tiên của Ngân Tiểu Tiểu là —— thì ra Hùng Hủy phụ trợ Minh Xà, không phải Minh Xà đi theo Hùng Hủy! (… ) Còn chưa chờ Ngân Tiểu Tiểu nói chuyện, Minh Xà mở miệng trước: “Tài nghệ không bằng người thì đừng có kiếm cớ cho mình, nếu năng lực của ngươi mạnh thì làm sao có thể bị người ta mạnh mẽ lôi vào trong kết giới.” “Đó là vì thân thể ta bị hủy! Nếu thân thể của ta không bị hủy, làm sao ta có thể bị một nhân loại sử dụng!” Không thể không nói, chỉ nhìn mặt Hùng Hủy ( đương nhiên là chỉ nhìn một cái đầu trong đó) vẫn rất dễ nhìn ( đương nhiên là trong mắt linh hồn nhân loại của Ngân Tiểu Tiểu),như bây giờ, Hùng Hủy tức giận cũng là một đại mỹ nhân a! Minh Xà: “%¥%#&*…” Hùng Hủy: “*&¥#@*…”Truyện được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com Ngân Tiểu Tiểu: “…” Ngân Tiểu Tiểu nhìn hai xà lại một lần nữa lâm vào khắc khẩu, ưu thương , ta nói ta mới là diễn viên chính được không! “Tại sao các ngươi lại ở chỗ này?” thanh âm bao hàm tức giận làm Minh Xà cùng Hùng Hủy ngừng khắc khẩu, mặc dù thanh âm này so với Minh Xà Hùng Hủy thì nhỏ rất nhiều, nhưng lại rất rõ ràng, xà nói chuyện khá là hữu lực! Đúng vậy! Mặc Lão Đại đã săn mồi xong và trở lại. Mặc Lão Đại ý bảo Ngân Tiểu Tiểu đứng ở phía sau mình, Ngân Tiểu Tiểu ngoan ngoãn làm theo, lúc sau Mặc Lão Đại quay mắt nhìn về phía Minh Xà cùng Hùng Hủy, khí phách mở miệng hỏi một lần: “Tại sao các ngươi lại ở chỗ này!” “Đây không phải tiểu Hắc xà mười năm trước đến hái cỏ hồi nhan sao, lần này lại đến hái tiếp?” Hùng Hủy liếc mắt một cái liền nhận ra Mặc xà trước mắt này là xà mười năm trước, dù xà tuy rằng bộ dạng đều rất giống nhau, nhưng mùi sẽ không thay đổi. Gân xanh trên đầu Mặc Lão Đại nhảy lên: “Ta là Mặc xà! Không phải Hắc Xà!” Được rồi, đối với Mặc Lão Đại mà nói, bị người nói thành Hắc Xà làm nó tức giận xa xa hơn nói nó “Tiểu”. Hùng Hủy liếc mắt, lơ đểnh.Truyện được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com Nhưng Minh Xà lại cười “Ha ha”, nói : “Lần này ngươi cùng với xà ở phía sau ngươi tới sao?” Mặc Lão Đại bên này tán gẫu vui vẻ với Hùng Hủy Minh Xà, Ngân Tiểu Tiểu ở mái hiên bên kia nhìn thức ăn Mặc Lão Đại tha về mà sững sờ, dưới đất đó là con thỏ đi! Con thỏ lớn như heo vậy! Làm thế nào mới ăn hết được!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]