Chương trước
Chương sau




“Bạch Gia Hắc?” Mặc Lão Đại nghi ngờ nói, “Nhưng lão Cửu không phải do Bạch xà và Hắc Xà sinh mà là Ngân xà và Mặc xà sinh, có kêu cũng phải kêu Ngân Gia Mặc mới đúng.”

Tên Bạch Gia Hắc này đương nhiên phải là nhân loại từng xem quảng cáo mới biết được, Ngân Tiểu Tiểu không ôm hi vọng Mặc Lão Đại có thể lý giải cảm giác muốn cười này, nhưng mà Ngân Gia Mặc? Thật đúng là không phải khó nghe bình thường!

“Nếu tên bọn nhỏ đều do ngươi lấy, vậy ta giúp lão Cửu sửa tên v một chút được không?” Mặc Lão Đại tiếp tục nói, “Đường vân trên người lão Cửu rất kỳ quái, cùng họ với ngươi ta không phản đối, cho nên vẫn kêu là Ngân Gia Mặc đi.”

Ngân Tiểu Tiểu đương nhiên không đồng ý, Bạch Gia Hắc tên đẹp như vậy sao có thể bại bởi cái tên Ngân Gia Mặc kỳ quái này! Nhưng Ngân Tiểu Tiểu biết đối nghịch với Mặc Lão Đại thì nhất định không chiếm được gì tốt, nhãn cầu của Ngân Tiểu Tiểu xoay xoay, nói : “Hay là giao cho lão Cửu tự chọn đi, nhìn xem lão Cửu thích tên nào hơn, thế nào?”

Mặc Lão Đại trầm ngâm một chút, đáp ứng rồi.

Ngân Tiểu Tiểu bò tới trước mặt lão Cửu, dùng cái đuôi nhẹ nhàng vuốt ve đầu lão Cửu, cười rất hiền lành: “Lão Cửu à, ngươi thích dùng tên Bạch Gia Hắc hay là Ngân Gia Mặc?” Ngân Tiểu Tiểu nói đến Bạch Gia Hắc thì thanh âm vô cùng lớn, nói tới Ngân Gia Mặc thì ngay cả Mặc Lão Đại có thính lực tốt nhất ở đây cũng không nghe rõ.

Mặt lão Cửu không chút thay đổi nhìn Ngân Tiểu Tiểu trong chốc lát, sau đó hỏi: “Không có lựa chọn nào khác sao?”

Ngân Tiểu Tiểu hiền lành lắc đầu, ngữ khí càng thêm mềm nhẹ: “Lão Cửu à, nhất định phải chọn một nha, a cha cảm thấy, lão Cửu nhất định là một xà thực thông minh thực thích a cha đúng không?”

Mặt lão Cửu lại không chút thay đổi nhìn Ngân Tiểu Tiểu trong chốc lát, tiếp tục quay đầu mặt không chút thay đổi nhìn Mặc Lão Đại trong chốc lát, cuối cùng nói: “Chọn Bạch Gia Hắc là được.”

Mặc Lão Đại: “…”

Ngân Tiểu Tiểu vui vẻ hôn lên đầu lão Cửu một cái: “Ai~, lão Cửu, a cha thật rất thích ngươi!”

Mặc Lão Đại lấy tốc độ cực nhanh xông lên tha Ngân Tiểu Tiểu đi rồi, sắc mặt vô cùng khó coi, tật xấu hứng lên là thích hôn xà này của Tiểu Bạch Si khi nào mới bỏ được!

Lão Cửu mảy may không thèm để ý hành vi của Mặc Lão Đại, trong lòng thật ra vì được a cha hôn mà có chút vui vẻ.

Tên của lão Cửu đã được định ra, nhưng phía trước còn tám tên nữa!

Không phải chúng nó không muốn phản đối, nhưng vẫn luôn không có cơ hội! Thật vất vả đợi Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu tranh chấp xong, tám ấu xà mới bắt đầu kháng nghị .

“Ba, ta không thích tên Mặc Kinh Trập!”

“Ba, ta cũng không thích tên Ngân Đại Hàn!”

“A cha, ngươi đổi lại tên cho ta đi!”

“A cha, ta yêu ngươi nhất, ngươi đổi lại tên dễ nghe cho ta đi!”

[P/s: Bạch Gia Hắc là tên một loại thuốc cảm của Trung Quốc

Tên của các ấu xà lấy theo tên các tiết trời (tiết Kinh Trập, tiết Thanh Minh . . .)]

… …

Được rồi, đối với chúng độc xà mà nói thì không có hai mươi bốn tiết, Kinh Trập a Bạch Lộ cái gì, đối với chúng độc xà mà nói vừa không dễ nghe lại không dễ nhớ, chúng ấu xà thật không rõ vì sao a cha lại lấy tên như vậy cho chúng nó. Tên giống lão Cửu không tồi, tuy rằng lão Cửu lựa chọn “Bạch Gia Hắc” mà không chọn “Ngân Gia Mặc”, nhưng là thực hiển nhiên, tên của lão Cửu càng phù hợp thưởng thức của chúng nó.

Ngân Tiểu Tiểu trực tiếp xem nhẹ lời chúng ấu xà nói, uốn éo uốn éo vào sơn động, hừ! Vừa rồi Mặc Lão Đại không cho mình mặt mũi trước mặt bọn nhỏ, Ngân Tiểu Tiểu bây giờ thực tức giận!

Mặc Lão Đại nhìn bọn nhỏ còn đang kêu thảm, lại nhìn nhìn Ngân Tiểu Tiểu đang đi vào trong sơn động rồi không do dự chút nào bò vào sơn động. Cho nên nói, dù bọn nhỏ sinh ra thì vẫn không thể sánh được với Ngân Tiểu Tiểu.

Mặc Lão Đại tăng tốc bò lên hai bước liền đuổi kịp Ngân Tiểu Tiểu, Mặc Lão Đại đương nhiên biết Ngân Tiểu Tiểu giận mình, nhưng nó lại cảm thấy chuyện này không có gì để tức giận! Mình chỉ thương lượng với Tiểu Tiểu tên của hài tử thôi mà.

Nhưng cho dù Mặc Lão Đại cảm thấy chuyện này không có gì đáng giá tức giận, thì lúc nhìn về phía Ngân Tiểu Tiểu đã giận nó, Mặc Lão Đại vẫn bất giác hạ thấp thái độ, một bộ ta biết sai rồi ngươi đừng tức giận.

Ngân Tiểu Tiểu liếc xéo nhìn thấy ý “Thực xin lỗi ta sai lầm rồi” trong mắt Mặc Lão Đại, tâm tình liền vui vẻ. Ngân Tiểu Tiểu cũng biết chuyện này không có gì, cũng hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không có… tức giận a giận dỗi chút nào, nhưng trong tiềm thức của Ngân Tiểu Tiểu lại nghĩ “Ta phải làm khó Hắc Thán để nó dỗ dành ta”, khi thấy Mặc Lão Đại không chút do dự sủng ái mình, trong lòng Ngân Tiểu Tiểu không hiểu vì sao lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng… cuộc sống sau này, cũng thay đổi hẳn.

Nói đến cùng, Ngân Tiểu Tiểu bị Mặc Lão Đại cưng chìu đến bây giờ cũng vẫn là một đứa trẻ. Cho dù đã trưởng thành, cho dù bây giờ đã có chín xà cục cưng, Ngân Tiểu Tiểu cũng chỉ là một đứa trẻ.

Nhưng mà như vậy thì đã sao? Nếu trên thế giới này có một con rắn nguyện ý cưng chìu ngươi yêu ngươi vô điều kiện, ở trong lòng nó ngươi vĩnh viễn là điều quan trọng nhất, sẽ không lừa gạt ngươi, sẽ không phát cáu với ngươi, dù ngươi biến thành cái gì nó cũng ở bên cạnh ngươi, như vậy làm một đứa trẻ thì đã sao? Nó yêu ngươi như vậy, trên thế giới này ngươi đã là độc nhất vô nhị rồi.

“Lại nói, ngươi lấy tên cho bọn nhỏ sao đều…” Mặc Lão Đại cân nhắc một chút, “Quái như vậy?”

Ngân Tiểu Tiểu nghiêng đầu trừng to đôi mắt vô tội: “Quái sao? Ta cảm thấy thật dễ nghe mà. Hắc Thán, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta lấy tên không dễ nghe sao?” Nói xong lời cuối, Ngân Tiểu Tiểu có vẻ vô cùng uất ức, rất có cảm giác ngươi dám nói một câu không dễ nghe ta liền khóc cho ngươi xem.

Mặc Lão Đại trầm mặc một hồi: “Không, thật dễ nghe. Vậy, tên bọn nhỏ cứ định như thế đi.”

Trong khoảnh khắc mặt mày Ngân Tiểu Tiểu lại hớn hở, đi lên cọ mạnh người Mặc Lão Đại một chút. Đôi mắt Mặc Lão Đại trầm xuống, hôn mạnh Ngân Tiểu Tiểu. Từ khi có các bảo bảo xà, Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu đã thật lâu không làm việc kia rồi. Nhưng bây giờ rõ ràng là thời cơ không đúng, Mặc Lão Đại chỉ quấn chặt Ngân Tiểu Tiểu trong chốc lát, đợi lúc cảm xúc trong thân thể bình ổn lại mới buông Ngân Tiểu Tiểu ra. Hai xà ở trong sơn động ngọt ngào chán ngấy một chốc lát liền cùng nhau bò đi ra ngoài.

Tám ấu xà vẫn ở bên ngoài ai oán tên mình khó nghe, vừa nhìn thấy Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại đi ra, vội vàng đều thay khuôn mặt tươi cười đến sáng lạn bò tới chỗ hai xà.

Ngân Tiểu Tiểu thấy cảnh này thì bĩu môi: “Cười rộ lên thật khó xem!”

Tám ấu xà: “…”

Này! Cha! Chúng ta là nhi tử do ngươi sinh ra được không! Sinh ra đó! Ngươi ghét bỏ như vậy là có ý gì! Cái gì gọi là cười rộ lên thật khó xem a uy!

Mặc Lão Đại thản nhiên tuyên bố với các bảo bảo xà một sự thật tàn khốc: “Các ngươi nhớ kỹ tên của mình, cứ gọi theo tên a cha của các ngươi lấy cho các ngươi.” Thấy còn có ấu xà muốn nói chuyện, khẩu khí của Mặc Lão Đại lập tức trở nên nghiêm nghị, “Được rồi, chuyện này không cho phép có dị nghị, dừng ở đây.”

Tám ấu xà nhìn nhau, cuối cùng lựa chọn câm miệng, được rồi được rồi, tên khó nghe thì khó nghe. Ngay cả ba ba đều giúp đỡ a cha, chúng nó không có biện pháp nào khác!

Từ thủy tới chung, mặt lão Cửu đều không chút thay đổi mà nhìn, không nói lời nào, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi. Ngân Tiểu Tiểu lơ đãng nhìn thoáng qua, sau đó suy nghĩ đến một vấn đề: mặt lão Cửu có phải bị tê liệt không? Có vẻ từ lúc sinh ra đến bây giờ còn chưa lộ ra vẻ mặt gì khác đâu.

Trong lòng Ngân Tiểu Tiểu có nghi vấn thì nhất định phải giải quyết, thừa dịp Mặc Lão Đại còn nói chuyện với tám ấu xà, Ngân Tiểu Tiểu đi về phía lão Cửu.

Khi Ngân Tiểu Tiểu đi tới, lão Cửu liền phát hiện. Lão Cửu nhìn Ngân Tiểu Tiểu bò đến trước mặt mình, sau đó hỏi mình: “Lão Cửu, cười một cái cho cha xem nào.”

Lão Cửu ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt a cha, trong hoảng hốt nhớ tới lúc mình nỗ lực chui ra khỏi vỏ trứng sau, thứ đầu tiên thấy được đó ánh mắt ngạc nhiên và vui sướng của a cha, một khắc này, mình bỗng nhiên cảm thấy cả người không tiếp tục đau đớn nữa, mà là một cảm giác không nói nên lời, hình dung không ra, lại thật tốt đẹp.

“Sao nào, lão Cửu không chịu cười cho a cha xem sao?” Ngân Tiểu Tiểu hạ thấp thanh âm.

Lão Cửu trầm mặc, sau đó nỗ lực kéo khóe miệng.

Ngân Tiểu Tiểu: “…”

Ngân Tiểu Tiểu sờ sờ đầu lão Cửu, nói ra những lời giống như an ủi: “Được rồi lão Cửu, a cha biết tâm ý của ngươi, lão Cửu thích a cha nhất đúng không?”

Lão Cửu giãy khỏi cái đuôi của Ngân Tiểu Tiểu, ánh mắt nhìn thẳng Ngân Tiểu Tiểu, ngữ khí vô cùng nghiêm túc: “Lão Cửu thích a cha nhất.”

Ngân Tiểu Tiểu đột nhiên cảm giác thấy trong lòng được lấp đầy, vô cùng thỏa mãn, cúi đầu muốn hôn lão Cửu… Đáng tiếc bị Mặc Lão Đại chạy tới tha đi rồi.

Lão Cửu nhìn thấy a cha bị ba tha tha đi, mặt vẫn không chút thay đổi như cũ, nhưng khi nhìn bóng lưng Mặc Lão Đại thì trong mắt lại hiện lên một tia trào phúng, cho dù ngươi là bầu bạn của a cha thì thế nào? Trong thân thể của ta còn lưu lại máu của a cha! A cha vĩnh viễn đều yêu thích ta.

Lão Cửu à, cho dù ngươi mang theo trí nhớ truyền thừa nhưng vẫn chưa thấy rõ được một vài chuyện đâu. Đối với độc xà mà nói, quan trọng nhất là bầu bạn mà không phải con cái. Ở trong lòng Ngân Tiểu Tiểu, địa vị của các ngươi – có lẽ ngay các ca ca của nó cũng không bằng Mặc Lão Đại.

“Sau này không được sự cho phép của ta, không cho phép tùy ý hôn xà khác có biết không!” Buông Ngân Tiểu Tiểu ra, Mặc Lão Đại hung tợn nói.

Ngân Tiểu Tiểu quơ đầu nghĩ nghĩ, tỉnh ngộ: “Hắc Thán, ngươi không thể ăn dấm chua của bọn nhỏ! Chúng nó là hài tử của ngươi và ta! Ta hôn chúng nó thì đã sao?”

Mặc Lão Đại chột dạ một chút, nhưng lập tức lại khôi phục khí thế: “Ta nói không cho phép là không cho phép! Hiểu chưa? !”

“Được thôi được thôi.” Ngân Tiểu Tiểu vội vàng đáp, lúc này nhất định không nên ngỗ ngược trước mặt Hắc Thán, vẫn nên tìm cách thỏa hiệp trước, “Ta đáp ứng ngươi, ta sẽ không tùy ý hôn chúng nó !”

Chiếm được cam đoan của Ngân Tiểu Tiểu, Mặc Lão Đại hài lòng, nhưng vẫn không quá yên tâm. Mặc Lão Đại nghĩ nghĩ, quyết định sau này chỉ cần Ngân Tiểu Tiểu và các bảo bảo xà cùng một chỗ, mình nhất định phải trông coi kỹ! Nhất là… ánh mắt của Mặc Lão Đại trầm trầm, lão cữu bị Ngân Tiểu Tiểu gọi là Bạch Gia Hắc đó!

Trong lòng Mặc Lão Đại nghĩ cái gì Ngân Tiểu Tiểu không biết, Ngân Tiểu Tiểu thấy Mặc Lão Đại lâm vào suy nghĩ của mình không để ý nó, liền vội bò đi tìm các bảo bảo xà chơi, hê hê, rất tốt, sau này có thêm chín xà cùng chơi với mình rồi! Vẫn là loại bạn chơi mình có thể tùy thời ức hiếp không để cho chúng nó phản kháng!

—— Ngân Tiểu Tiểu, ngươi còn nhớ rõ “loại bạn chơi mình có thể tùy thời ức hiếp không để cho chúng nó phản kháng!” Là con của mình sao? !

Cuộc sống gia đình của Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu bên này tạm ổn, quả thật có hương có vị, nhưng chúng nó còn không biết là, tin tức Ngân Tiểu Tiểu đẻ chín quả trứng rắn đã rải rộng toàn bộ độc xà bộ tộc, xà vốn nghe được đều nghi ngờ sau đó là kinh ngạc cuối cùng là hâm mộ ghen tị hận —— hâm mộ ghen tị hận là đối với Mặc xà bộ tộc mà thôi. Nhưng cũng có độc xà không tin, dù sao chỉ nghe truyền miệng chưa từng thấy tận mắt, nói không chừng là chuyện vu vơ. Nhưng mà, chỉ cần chờ các bảo bảo xà lớn hơn một chút, Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại mang theo xà cục cưng đi vài vài vòng, sẽ không có xà nào không tin đi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.