Chương trước
Chương sau




Tiếng kêu này đánh thức Ngân Tiểu Tiểu từ trong mơ hồ tỉnh lại, tập trung nhìn, không ngờ Mặc Đại Nhất mang theo Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đến đây.

“Ba? Cha? Sao các ngươi lại tới đây?” Ngân Tiểu Tiểu hưng phấn, lăn lộn một cái liền đứng nửa người trên lên, cực kỳ hứng thú đi lại bên này.

Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy không có gì, ai ngờ động tác này lại làm Hoa Tiểu Hoa và Ngân Đại Bạch hoảng sợ, Tiểu Tiểu sắp làm phụ thân sao còn hấp ta hấp tấp như vậy.

Nhưng thấy hưng phấn nhiệt tình trên mặt Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa lại không có gì mất hứng.

“Nghe xà nói ngươi có, chúng ta đương nhiên phải lại đây nhìn xem.” Hoa Tiểu Hoa vừa nói vừa thân mật cọ xát thân mình Ngân Tiểu Tiểu.

Ngân Tiểu Tiểu cười đến sáng lạn, vô cùng kiêu ngạo tự hào ưỡn bụng lên: “Cha, ngươi xem, ta sắp sinh đó!”

Hoa Tiểu Hoa và Ngân Đại Bạch, còn có Mặc Đại Nhất đều cẩn thận nhìn bụng Ngân Tiểu Tiểu. Hoa Tiểu Hoa tiếp tục nói: “Ừ, đúng vậy, thật ra Mặc Lão Đại nuôi ngươi rất khá!”

Hoa Tiểu Hoa biết năng lực sinh đẻ của Mặc xà, tuy rằng Ngân Tiểu Tiểu là ngân xà nhưng vẫn không chịu nổi Mặc Lão Đại cường đại! Đoán chừng trứng trong bụng không được bao nhiêu, như thế, bây giờ có thể béo đến vậy… ừm, xem ra dinh dưỡng rất không tồi.

Ngân Tiểu Tiểu không nghe ra ẩn ý trong lời Hoa Tiểu Hoa, còn tưởng rằng Hoa Tiểu Hoa thổi phồng nó, liền tranh thủ cố gắng ưỡn bụng rất cao: “Đó là điều đương nhiên ! Hắc Thán làm sao có thể khắt khe, khe khắt ta!”

Hoa Tiểu Hoa Ngân Đại Bạch cùng Mặc Đại Nhất: “…”

“Hửm?” Mặc Lão Đại từ bụi cỏ chui ra thấy được ba xà Ngân Đại Bạch, vốn nghi ngờ nhưng sau đó liền hiểu rõ, “Là đến thăm Tiểu Tiểu à.”

Ngân Đại Bạch vừa gật đầu vừa trầm giọng nói: “Đúng vậy, Tiểu Tiểu nhỏ như thế đã có hài tử, ta và Tiểu Hoa lo lắng cho nên đi tìm Mặc Đại Nhất, để nó mang chúng ta đi.”

Mặc Lão Đại gật gật đầu, ném ếch vừa mới mang về lên mặt đất, đi chuẩn bị nhóm lửa. Đối với Mặc Lão Đại lãnh đạm, Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa cũng không để ý. Đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Lão Đại, nếu Tiểu Tiểu không ở cùng một chỗ với Mặc Lão Đại thì chắc hẳn Mặc Lão Đại liếc chúng nó một cái đã là bố thí.

Mặc Đại Nhất không ở lâu, dẫn Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đến nơi, tiếp tục thấp giọng nói vài câu với Mặc Lão Đại liền suốt đêm chạy về nơi Mặc xà tụ cư.

Mặc Lão Đại ở bên kia nướng ếch thay Ngân Tiểu Tiểu, Hoa Tiểu Hoa liền liên tiếp đảo quanh Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Đại Bạch thì lẳng lặng đứng nhìn.

Dù sao Hoa Tiểu Hoa cũng đã từng mang thai, lại không lâu lắm, rốt cuộc vẫn có thể trợ giúp Ngân Tiểu Tiểu một ít, vì thế Hoa Tiểu Hoa và Ngân Đại Bạch quyết định ở lại. Ngân Tiểu Tiểu rất vui vẻ, dù sao bây giờ trừ bỏ Mặc Lão Đại, Ngân Tiểu Tiểu vẫn hi vọng có xà có thể luôn luôn bồi bên cạnh mình.

Bởi vì có hơn hai xà, mà trong hai xà này còn có Hoa Tiểu Hoa, vậy nên trong sơn động lập tức trở nên náo nhiệt, Mặc Lão Đại nhìn ra Ngân Tiểu Tiểu vui vẻ, bỗng nhiên ý thức được, tuy rằng nó hy vọng có thể luôn luôn sinh hoạt chung với Ngân Tiểu Tiểu, không có xà nào tới quấy rầy, nhưng nếu chỉ có hai chúng nó thì Ngân Tiểu Tiểu nhất định sẽ thực cô đơn. Tính tình Tiểu Bạch Si trẻ con như vậy, làm sao có thể luôn luôn trải qua cuộc sống ăn no ngủ đủ rồi lại ăn?

Nhưng đợi lúc bọn nhỏ sinh hạ, Tiểu Bạch Si sẽ không cô đơn như vậy nữa. Mặc Lão Đại yên lặng nhìn Ngân Tiểu Tiểu đang hưng trí bừng bừng nói chuyện cùng Hoa Tiểu Hoa, đợi chúng nó rời khỏi bọn nhỏ, mình liền mang Tiểu Bạch Si đến cổ mộ, đi xuống vực, còn có thể đi đến chỗ hai nhân loại đó…

Trải qua Hoa Tiểu Hoa phỏng đoán, Ngân Tiểu Tiểu còn khoảng một tháng nữa sẽ sinh trứng rắn, khi đó chỉ cần Ngân Tiểu Tiểu hoặc Mặc Lão Đại vòng trứng ở trong lòng phơi nắng thì tốt rồi, khi đó Hoa Tiểu Hoa và Ngân Đại Bạch cũng có thể yên tâm rời khỏi.

Ngày trôi qua trong sự chờ đợi của bốn cái, nhưng mà một tháng trôi qua ——

“Cha, không phải ngươi nói một tháng sau sẽ sinh trứng sao?” vẻ mặt Ngân Tiểu Tiểu ai oán nhìn Hoa Tiểu Hoa, đã hơn một tháng rồi, mình lại càng thêm… Đầy đặn, còn không có cảm giác gì khác được không!

“Khụ khụ, cái đó…” Hoa Tiểu Hoa xấu hổ cười cười, “Cái này, cũng có thể là muộn một thời gian, ừ… Nửa tháng! Nhiều nhất là nửa tháng nữa, ngươi nhất định sẽ sinh trứng !”

Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng kiên định của Hoa Tiểu Hoa, Ngân Tiểu Tiểu lựa chọn tin tưởng, được rồi, không phải là nửa tháng à, đã mang thai bốn tháng rồi, còn không đợi được nửa tháng sao! Hơn nữa, nhân loại mang thai cần chín tháng đó, mình chỉ mang thai một nửa thời gian thì có gì để oán hận !

Mặc Lão Đại và Ngân Đại Bạch đứng ở bên không nói chuyện, người đã và đang mang thai càng có quyền lên tiếng không phải sao.

Lại qua nửa tháng…

“Cha, nửa tháng .” Ngân Tiểu Tiểu căm giận nói.

Hoa Tiểu Hoa ngửa đầu nhìn đỉnh sơn động: “Chật, tiếp tục nửa tháng, nhất định!”

Ngân Tiểu Tiểu bán tín bán nghi.

Mặc Lão Đại đi vồ mồi, Ngân Đại Bạch đi ngủ.

Thời gian trôi qua nửa tháng…

“Cha! ! !”

Hoa Tiểu Hoa nhìn chằm chằm bụng Ngân Tiểu Tiểu, đây là có chuyện gì? Đã năm cái nửa tháng, sao Tiểu Tiểu còn không sinh trứng? độc xà bình thường đều mang thai bốn tháng, ngẫu nhiên có ngoại lệ khoảng năm tháng gì đó, nhưng bụng Tiểu Tiểu đã nhiều hơn năm cái nửa tháng nhưng nhìn vẫn không có dấu hiệu đẻ nha.

Lúc này Hoa Tiểu Hoa không dám nói “Đợi lát nữa, nửa tháng nhất định sinh” nữa, dù Ngân Tiểu Tiểu dùng ánh mắt ai oán nhìn mình như thế nào, Hoa Tiểu Hoa cũng không mở miệng.

Khụ khụ, tại sao đã năm lần nửa tháng mà tất cả mọi người đều đợi trứng sinh ra chứ không lo lắng sợ hãi trứng bị hỏng? Thì ra thời gian độc xà mang thai, trứng rắn đã có liên hệ với người mang thai, nếu trứng xuất hiện vấn đề gì, người mang thai nhất định sẽ có phản ứng. Mà Ngân Tiểu Tiểu luôn luôn ăn no rồi ngủ ngủ đủ rồi ăn, hoàn toàn không có phản ứng dị thường, nói như thế, trứng sinh trưởng đều tốt, chỉ kém sinh ra.

Kế hoạch chỉ ở lại một tháng của Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa luôn luôn không thực hiện được, giờ thì bốn xà lại tiếp tục sống cùng nhau.

Sau giờ ngọ hôm nay, Mặc Lão Đại và Ngân Đại Bạch đi bắt mồi, Ngân Tiểu Tiểu và Hoa Tiểu Hoa nằm ở trên đất trống trước sơn động phơi nắng.

“Tiểu Tiểu, ngươi và Mặc Lão Đại đã đặt tên cho bọn nhỏ chưa?” Hoa Tiểu Hoa đột nhiên hỏi.

Ngân Tiểu Tiểu mơ màng sắp ngủ bị vấn đề của Hoa Tiểu Hoa đánh thức: “Chưa đâu, phải chờ sinh trứng đã chứ.”

“Điều này có gì phải lo!” Hoa Tiểu Hoa dựng người lên, thần sắc hơi có vẻ lo lắng, “Bây giờ đặt tên cũng không dễ, thường xuyên gặp phải xà trùng tên.”

Ngân Tiểu Tiểu đã hoàn toàn thanh tỉnh, cũng dựng người đứng lên: “Cha, ngươi nói đúng!” Ngân Tiểu Tiểu tưởng tượng, đúng vậy, bản lĩnh đặt tên của chúng độc xà thật sự quá kém, không phải con số đứng hàng thứ thì là nhan sắc, thật sự là không có chút sáng kiến nào! Mình thân là một độc xà có trí nhớ của nhân loại kiếp trước, sao có thể đặt tên kiểu này cho con mình! ? Tình huống này phải kiên quyết ngăn cản!

“Vậy, cha nói xem, nên đặt tên gì mới tốt?”

Hoa Tiểu Hoa nghĩ nghĩ: “Ừ, đã nghĩ rồi, A Đại, A Nhị, A Tam, thế nào?”

Ngân Tiểu Tiểu kiên quyết lắc đầu: “Không được! Không cần tên như vậy! Thật là rất bình thường !”

“Vậy…” Hoa Tiểu Hoa lại nghĩ nghĩ, “Lấy tên như Lam Tam Tam thì sao? Nhất Nhất, Nhị Nhị, Tam Tam chẳng hạn, tên kiểu này rất ít, cũng rất dễ nghe!”

Ngân Tiểu Tiểu lại bác bỏ: “Không cần!”

Hoa Tiểu Hoa: “…” Ngân Tiểu Tiểu thật nhiều chuyện!

“Nói gì vậy?” Thì ra là Ngân Đại Bạch đi săn đã trở lại, phía sau còn có Mặc Lão Đại đi theo.

“Đang nghĩ tên cho các bảo bảo!” Ngân Tiểu Tiểu dẫn đầu trả lời.

“Tên sao?” Mặc Lão Đại không cho là đúng, “Tùy tiện đặt là được, nào cần chú ý nhiều như vậy.”

“Mặc! Lão! Đại!” Ngân Tiểu Tiểu tức giận , “Có phải ngươi không thích ta sinh xà cục cưng cho ngươi hay không!”

Mặc Lão Đại sững sờ, nhanh chóng trả lời: “Không có, làm sao có thể, là ngươi nghĩ nhiều !”

Ngân Tiểu Tiểu nặng nề “Hừ” một tiếng, ngẩng đầu lên không nhìn Mặc Lão Đại.

Mặc Lão Đại liên tục dỗ dành liên tục khuyên bảo, sợ Ngân Tiểu Thiểu tức giận .

Hoa Tiểu Hoa và Ngân Đại Bạch: “…”

—— được rồi, dù sao đến cuối cùng, tên bọn nhỏ vẫn không được quyết định.

Thời gian không ngừng trôi qua lúc Ngân Tiểu Tiểu ăn uống ngủ, mà Ngân Tiểu Tiểu mang thai, cũng đã chín tháng .

Buổi tối, rạng sáng, mọi người đang ngủ say.

Ngân Tiểu Tiểu vốn ngủ rất ngon, sau lại ngủ ngủ rồi muốn đi toilet .

Ngân Tiểu Tiểu lật người lại, ừm, không muốn động.

Năm phút sau, ừm, không muốn động.

Tiếp qua mười phút, hừ… không động không được.

Ngân Tiểu Tiểu mơ mơ màng màng bắt đầu đi ra bên ngoài, kinh động Mặc Lão Đại đang ngủ.

Mặc Lão Đại tỉnh lại không có mệt mỏi chút nào, trầm giọng hỏi: “Làm sao vậy Tiểu Tiểu?”

“Muốn đi WC.”

Mặc Lão Đại: “Ta và ngươi đi.”

Ngân Tiểu Tiểu không từ chối. Vì thế Ngân Tiểu Tiểu đi phía trước, Mặc Lão Đại ở phía sau rời khỏi sơn động. Trên đường đi đi ngang Hoa Tiểu Hoa đang ngủ say như trước, còn Ngân Đại Bạch tỉnh dậy liếc chúng nó một cái lại tiếp tục ngủ.

Bên ngoài trời không có quá nhiều mây, ánh trăng xuyên qua tầng mây thật dày, xuống tới mặt đất thì ánh sáng đã không còn lại mấy. Nhưng chỉ đi WC mà thôi, cũng không cần phải quá sáng…

Ngân Tiểu Tiểu bò thật xa, chui vào một bụi cỏ rậm rạp, Mặc Lão Đại dừng bước ở nơi cách bụi cỏ kia bảy tám mét, không tiếp tục theo sau.

Nếu Ngân Tiểu Tiểu có mí mắt, nói vậy bây giờ mí mắt vẫn nhắm chứ không mở, hoàn toàn là nhắm mắt lại không cần để buồn ngủ chạy đi, như vậy trong chốc lát trở về có thể lập tức lâm vào giấc ngủ.

Ừm, tốt lắm, có thể đi rồi, Ngân Tiểu Tiểu đứng lên muốn đi, không đúng, còn có, Ngân Tiểu Tiểu lại ngồi xuống, tốt lắm, í, không sạch sẽ, lại đến, tốt lắm, ai nha sao còn nữa… Tới tới lui lui không biết bao nhiêu lần, rốt cục Ngân Tiểu Tiểu cũng thoải mái.

Ừm, lần này đi WC thực mệt, Ngân Tiểu Tiểu còn đang nhắm mắt mơ mơ màng màng nghĩ, bò ra bụi cỏ, Mặc Lão Đại chờ ở bên ngoài nghe được phía sau có động tĩnh, dẫn đầu thong thả bò đi về.

Cứ như vậy, Mặc Lão Đại ở phía trước, Ngân Tiểu Tiểu ở phía sau về tới sơn động, đi qua Hoa Tiểu Hoa vẫn còn ngủ say và Ngân Đại Bạch biết là chúng nó nên chẳng thèm nhìn một cái. Tốt lắm, tiếp tục ngủ.

Ngày hôm sau, mặt trời cứ theo lẽ thường dâng lên.

Ngân Tiểu Tiểu ngủ nướng, Mặc Lão Đại tỉnh dậy trước, sau đó Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa cũng đều tỉnh.

Mặc Lão Đại tỉnh lại ngốc ngốc nhìn Ngân Tiểu Tiểu rồi đi ra ngoài gọi Ngân Đại Bạch. Vì thế Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đi vào.

Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa cũng nhìn thấy Ngân Tiểu Tiểu.

Sau đó Mặc Lão Đại, Hoa Tiểu Hoa và Ngân Đại Bạch cùng nhau ngốc ngốc nhìn Ngân Tiểu Tiểu.

Dưới ánh mắt của đám xà, Ngân Tiểu Tiểu vẫn ngủ say sưa như trước.

Không biết qua bao lâu, Hoa Tiểu Hoa chần chờ mở miệng: “Cái đó… bụng Tiểu Tiểu… Có phải xẹp hay không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.