Đoàn người Tề Chiêu lựa chọn đường không quá dễ đi, còn quanh quẩn một vòng rất lớn, nhưng dọc theo đường đi cũng không gặp phải nguy hiểm gì, bảy tám ngày sau cũng đã tiếp cận chân núi.
Càng tiếp cận chân núi, Tề Chiêu càng không thể che dấu vội vàng cùng lệ khí trên người mình, năm người còn lại đều không dám tới quá gần Tề Chiêu, chỉ thật cẩn thận đi theo sau y.
“Tới, cuối cùng đã tới.” Tề Chiêu đứng ở chân núi lẩm bẩm nói, mình chờ ngày này bao lâu rồi? Vài năm? Vài thập niên? Mấy trăm năm? Hay là mấy ngàn năm?
Năm người phía sau nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Phùng Uyên đi lên trước hai bước, hỏi: “Tề thiếu, cổ mộ ở ngọn núi này?”
Tề Chiêu giống như không nghe được câu hỏi của Phùng Uyên, mắt nhìn phía trước như cũ, cho đến khi Phùng Uyên phẫn nộ lui ra sau Tề Chiêu mới đột nhiên quay đầu, Phùng Uyên sợ tới mức da đầu run lên. Tề Chiêu nhìn chằm chằm Phùng Uyên, dịu dàng nói: “Cậu muốn có được Trường Sinh sao?”
Phùng Uyên lặng im, Trường Sinh hay không Trường Sinh cái gì, mấy ngày này Tề Chiêu càng ngày càng cổ quái, mọi người đã sớm muốn chạy trốn khỏi cổ mộ, nhưng không thể nói cho Tề Chiêu biết, chỉ có thể hàm hồ, “Cũng thế, a, ha ha, Trường Sinh gì đó, đối với tôi có vẻ hơi xa vời.”
Tề Chiêu bỗng dưng cười lạnh: “Nó vốn là thứ của cậu, cậu cầm đi cũng không sao.”
“Hả?” Lời Tề Chiêu nói Phùng Uyên chẳng hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mo-co-mot-o-xa-yeu/2077594/chuong-91.html