Ngân Tiểu Tiểu đang nhàm chán lăn lộn ở trên mặt đất, trái một vòng phải một vòng, phải một vòng trái một vòng, sau đó… bị cái đuôi của Hoa Tiểu Hoa đè xuống thân mình: “Ngân Tiểu Tiểu! Ngươi có thể thành thật chờ một chút được không!”
“Ta nhàm chán thôi! Hắc Thán sao vẫn chưa trở lại!” Ngân Tiểu Tiểu lại quơ quơ cái đuôi, dùng điều này để diễn tả mình nhàm chán.
“Mới vừa đi một lát đã vội vã tìm Mặc xà kia!” Hoa Tiểu Hoa dùng cái đuôi nhẹ nhàng quất Ngân Tiểu Tiểu một cái, khẩu khí bất mãn, “Thật là có bầu bạn tương lai liền quên cha phải không!”
“Nào có!” Ngân Tiểu Tiểu vội đứng thân mình lên để sát vào Hoa Tiểu Hoa, dùng đầu cọ vào đầu Hoa Tiểu Hoa, “Người ta yêu nhất là ba ba a cha mà!”
Hoa Tiểu Hoa khẽ hừ một tiếng, mình tin nó mới là lạ! Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, Hoa Tiểu Hoa vẫn vì lời Ngân Tiểu Tiểu nói mà nhịn cười không được.
Ngân Đại Bạch ghé vào bên cạnh cười nhìn Hoa Tiểu Hoa cùng Ngân Tiểu Tiểu, đột nhiên nghiêng đầu nghe ngóng, nói : “Chúng nó đã trở lại.”
Ngân Tiểu Tiểu vừa nghe Ngân Đại Bạch nói chúng nó đã trở lại, vội vàng ném Hoa Tiểu Hoa mà nhìn xung quanh: “Chỗ nào chỗ nào?”
Hoa Tiểu Hoa: “…”
“Ta nhìn thấy Hắc Thán !” Ngân Tiểu Tiểu hoan hô một tiếng, đi về phía Mặc Lão Đại.
Thì ra lúc đến gần chỗ Ngân Tiểu Tiểu và Ngân Đại Bạch Hoa Tiểu Hoa thì Mặc Lão Đại liền vượt qua Vương Nham Chân bò lên đầu tiên, nghĩ thầm, người Tiểu Bạch Si nhìn thấy đầu tiên nhất định phải là ta! Sao có thể để Tiểu Bạch Si thấy sinh vật xấu như vậy đầu tiên được!
Kết quả là —— “Hắc Thán Hắc Thán! Sinh vật kỳ quái đó ở nơi nào?”
Được rồi, thật ra Ngân Tiểu Tiểu nhàm chán chờ mong Mặc Lão Đại trở về như vậy, chỉ đơn thuần muốn xem sinh vật kỳ quái trông như thế nào thôi.
Mặc Lão Đại: “…”
Vương Nham Chân và Mặc Đại Nhất chỉ rớt lại phía sau Mặc Lão Đại vài bước, Ngân Tiểu Tiểu vừa mới hỏi xong, Vương Nham Chân và Mặc Đại Nhất đi ra. Ngân Tiểu Tiểu đương nhiên trực tiếp không để mắt đến Mặc Đại Nhất, khẩn cấp nhìn hướng về phía “Sinh vật kỳ quái”, sau đó Ngân Tiểu Tiểu chấn kinh rồi: “Hả? Nhân loại?”
Vương Nham Chân nghe được rắn có thể nói chuyện đã không có khí lực kinh ngạc, bây giờ Vương Nham Chân chỉ thầm muốn uống nước ăn cơm, nhờ! Rắn các ngươi có thể ăn một bữa no vài ngày! Nhưng nhân loại chúng ta chỉ một chút đã đói hoảng rồi! Đặc biệt là hôm nay vận động nhiều như vậy!
Vương Nham Chân cũng không có khí lực suy nghĩ tiếp vì sao mấy con rắn này không giết mình mà lưu cho mình một mạng, việc này vẫn để đến khi ăn uống no đủ rồi lo lắng sau đi.
Ngân Tiểu Tiểu mờ mịt quay đầu nhìn về phía Mặc Lão Đại: “Sinh vật kỳ quái đã nói đây sao? Vì sao ngươi mang một nhân loại trở lại? Không đúng… Nơi này sao lại có nhân loại?” Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy không đúng, trong kết giới không nên có nhân loại tồn tại! mặc dù Cơ Khang mang hình người, nhưng hắn là quỷ, vốn không tính là nhân loại!
Mặc Lão Đại ở bên cạnh còn buồn bực, nghe được Ngân Tiểu Tiểu nói, không để ý đáp: “Mấy nhân loại này hẳn là từ ngoài kết giới đi vào.”
Ngân Tiểu Tiểu “À” một tiếng, đánh giá Vương Nham Chân.
Vương Nham Chân vì tiến xà mộ nên mặc vào quần áo đặc chế chứa kim loại, phía ngoài có màu xám bụi, đương nhiên quần áo bây giờ đã rất bẩn, trên đầu còn mang theo mũ giáp đặc chế, kính trước mặt trong suốt, không gây trở ngại tầm mắt người bên trong. Thật ra Vương Nham Chân vốn có một cái ba lô, nhưng từ lúc đại hỗn chiến ba lô đã bị ném xuống.
Ngân Tiểu Tiểu ngửa đầu mờ mịt nói : “Bây giờ người ở ngoài đều mặc quần áo kỳ quái như vậy sao?” không có một chút mỹ cảm còn chưa nói, Ngân Tiểu Tiểu đụng đụng quần Vương Nham Chân, còn cứng rắn, quần áo này mặc ở trên người có thể thoải mái sao?
Vương Nham Chân tuyệt không muốn trả lời vấn đề của một con rắn, nhưng ánh mắt tàn nhẫn của Mặc Lão Đại phía sau Ngân Tiểu Tiểu khiến Vương Nham Chân phải mở miệng nói: “Không, đây là vì tiến… vào nơi này mới đặc chế.”
Mới vừa nói xong, Vương Nham Chân đột nhiên nghi hoặc, một con rắn vốn không mặc quần áo thì sao biết “Quần áo” tồn tại?
Mặc Lão Đại thật ra không hoài nghi chút nào, Tiểu Bạch Si có rất nhiều chỗ kì kì quái quái, hơn nữa Mặc Lão Đại cũng biết “Quần áo”, đó không phải là quần áo Cơ Khang mặc sao, hơn nữa quần áo Cơ Khang mặc quả thật không giống nhân loại trước mắt, Tiểu Bạch Si hỏi như vậy cũng rất đúng.
“Tiến nơi này mới đặc chế?” Ngân Tiểu Tiểu lặp lại một lần, sau đó ý thức được cái gì, “Các ngươi đến trộm mộ ?”
“… Khụ khụ.” Ngân xà này nói chuyện quá trực tiếp đi, tuy rằng Vương Nham Chân tự nhận mặt mình dày, nhưng bị một con rắn hỏi như vậy vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ có thể hàm hàm hồ hồ trả lời, “Ừm, đại khái là vậy.”
Ngân Tiểu Tiểu trực tiếp nghe thành “Ừ”, xem nhẹ những chữ khác, sau đó biểu cảm của Ngân Tiểu Tiểu trở nên rất quái lạ, nhìn chằm chằm Vương Nham Chân nửa ngày, nói: “May mà ngươi chưa vào trong cổ mộ, bằng không…” Ngân Tiểu Tiểu lắc đầu thở dài một tiếng, mặc dù cơ quan đường vào mộ bị mình đi qua một lần, nhưng bọn họ nhất định sẽ rơi xuống dưới mộ thất, tòa kim tự tháp đầu người kia, núi xương khô kia, thật xác định muốn vào đi không? Được rồi, dù các ngươi may mắn thoát ra khỏi nơi đó, tiến chủ mộ thất , này này! Đừng quên còn có con quỷ Cơ Khang! Quỷ mấy ngàn năm đó, ngươi xác định tới trộm mộ chứ không phải tới trừ quỷ sao! Đen con lừa vào cũng vô dụng! Nó chỉ quan tâm bánh chưng không quan tâm quỷ ! (Đầm: Không hiểu đoạn này Tiểu Tiểu đang ví von cái gì =.= )
Vương Nham Chân không hiểu ra sao, không biết Ngân Tiểu Tiểu vì sao thở dài.
“Tiểu Tiểu, cái gọi là sinh vật kỳ quái chỉ là nhân loại mà thôi, nếu ngươi xem rồi, người này không thể giữ lại.” Mặc Lão Đại đột nhiên nói.
Vương Nham Chân cả kinh, chẳng lẽ con rắn đen này muốn giết mình? Vương Nham Chân theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng vừa nghĩ tới trạng huống bây giờ của mình, không khỏi cười khổ một tiếng, còn trốn cái gì nữa, thể lực như vậy chỉ sợ chạy được hai ba bước đã bị cắn chết. Vương Nham Chân tuyệt vọng ngồi dưới đất chờ chết, xà mộ a xà mộ, quả nhiên không nên vào.
“Đợi một chút!”
Ngân Tiểu Tiểu ngăn động tác muốn giết Vương Nham Chân của Mặc Lão Đại.
“Làm sao vậy?” Mặc Lão Đại nghi ngờ nói.
Ngân Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, nói: “Người này giữ lại còn hữu dụng! Ngươi ngẫm lại, vào đây hẳn còn những người khác, chúng ta có thể biết được tin tức của những người khác từ miệng của hắn! Còn có còn có, chúng ta có thể dùng hắn dụ địch, tìm hiểu rõ lực lượng của kẻ địch, sự tồn tại của hắn vẫn rất hữu dụng !” Ngân Tiểu Tiểu nói xong còn dùng lực gật gật đầu, tỏ vẻ mình nói vô cùng chính xác.
Mặc Lão Đại nhìn kỹ Ngân Tiểu Tiểu một cái, nói : “Được rồi, ngươi nói với… Tiểu Tiểu, ngươi là một con rắn.”
“Ta, ta biết mà.” Ngân Tiểu Tiểu nói hơi chột dạ. Đúng vậy, cho dù Ngân Tiểu Tiểu còn có một cái tên của nhân loại là “Lục Hạo”, cho dù trước kia Ngân Tiểu Tiểu là một nhân loại, cho dù linh hồn của Ngân Tiểu Tiểu trong mắt Cơ Khang và chúng dị xà là một linh hồn của nhân loại, nhưng Ngân Tiểu Tiểu bây giờ gọi là Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Tiểu Tiểu bây giờ là một con rắn, cũng chỉ có thể là một con rắn.
Ngân Tiểu Tiểu nghiêng người đi, Mặc Lão Đại đang nói chuyện cùng Ngân Đại Bạch Hoa Tiểu Hoa, Ngân Tiểu Tiểu nhìn thấy thân hình to lớn của Mặc Lão Đại, đột nhiên tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào mà nhận thức được một vấn đề —— mình sẽ chung sống mãi mãi cùng Mặc xà trước mắt này.
Ngân Tiểu Tiểu nghiêng đầu, nở nụ cười, bây giờ mình chỉ là một con rắn mà thôi, ba ba a cha của mình là rắn, các ca ca của mình là rắn, bầu bạn tương lai của mình cũng là rắn, thậm chí bạn của mình không phải rắn mà là quỷ (… ),nhân loại, còn có quan hệ gì với mình?
Nếu mình tiếp tục lưỡng lự như vậy, vừa đứng ở bên độc xà, vừa không muốn thương tổn nhân loại, cuối cùng chỉ làm thương tổn đến những con rắn quan trọng nhất với mình, điều này đương nhiên mình không muốn nhìn thấy. Nếu Hắc Thán vì mình mà bị thương, sắc mặt Ngân Tiểu Tiểu trở nên khó coi, không, mình không thể không quả quyết như vậy. Hoặc là lựa chọn độc xà, hoặc là lựa chọn nhân loại.
Thật ra chọn bên nào cũng đã rõ ràng, không phải sao?
Ta là độc xà, ta là độc xà thủ hộ cổ mộ bên trong kết giới, không có trí nhớ truyền thừa thì sao? Không ai có thể thay đổi chuyện ta là một độc xà. Ta muốn bảo hộ thân xà của ta ( chỉ thân nhân ),bạn của ta, còn có ái xà của ta ( chỉ người yêu ),ta không cho phép ai xúc phạm tới chúng nó. Ta không phải thánh mẫu, ta sẽ không thấy một người thì cứu một người, nhưng ta cũng không thể khuyết thiếu thiện lương. Ta có điểm mấu chốt của mình, chỉ cần không hổ thẹn với lòng mình, như vậy đủ rồi.
“Ta nói, có đồ ăn sao?” Vương Nham Chân ngồi dưới đất yếu ớt hỏi một câu, hỏi một con rắn có đồ ăn không thì rất ngu rất khờ dại, nhưng mình thật sự quá đói.
Ngân Tiểu Tiểu nghe vậy khinh bỉ liếc Vương Nham Chân một cái: “Đương nhiên không có! Ta nói, lúc các ngươi tiến vào đây ngay cả đồ ăn cũng không mang theo sao?”
Vương Nham Chân cười khổ một tiếng: “Mang thì có mang, nhưng mất hết rồi.”
“Vậy sao.” Ngân Tiểu Tiểu suy nghĩ một lát, “Ngươi uống nước đỡ đói trước đi, bây giờ ta còn không đói bụng, chờ ta đói bụng ngươi sẽ có đồ ăn .”
Vương Nham Chân: “… Ta tự đi tìm đồ ăn được không?”
Ánh mắt Ngân Tiểu Tiểu nhìn về phía Vương Nham Chân càng khách sáo: “Ngươi cảm thấy chúng ta có thể để mình ngươi đi sao?”
“… Vậy ngươi đi với ta?” Vương Nham Chân cảm giác mình bây giờ thật sự là quá cường đại, có thể nói chuyện phiếm còn tán gẫu với một con rắn hăng say như vậy ——sợ chỉ có chính cậu cảm thấy hăng say thôi. Nhìn ra được lá gan của Vương Nham Chân vì đói khát mà to lên rất nhiều, không biết khi cậu ta ăn uống no đủ rồi có nghĩ lại mà cảm thấy sợ hay không.
“Không cần!” Ngân Tiểu Tiểu ghé vào mặt đất, “Ta đói bụng thì Hắc Thán đều giúp ta đi tìm đồ ăn, vì sao ta phải đi tìm đồ ăn với ngươi.”
“Hắc Thán? Các ngươi có tên?” Vương Nham Chân nhớ con rắn đen hồi nãy hình như gọi con rắn trước mắt này là Tiểu Tiểu.
“Đương nhiên có! Chẳng lẽ chỉ cho phép nhân loại các ngươi có tên thôi sao?” Ngân Tiểu Tiểu khinh thường nói, nhân loại thật sự là một chủng tộc kiêu ngạo, “Ta gọi là Ngân Tiểu Tiểu, con rắn vừa mới nói muốn giết ngươi là Mặc Lão Đại, một con Mặc xà khác là Mặc Đại Nhất, ngân xà bên kia là ba ba ta Ngân Đại Bạch, hoa xà là a cha ta Hoa Tiểu Hoa. Nhớ kỹ chưa!”
Vương Nham Chân bị một câu “Nhớ kỹ chưa” cuối cùng của Ngân Tiểu Tiểu dọa sợ tới mức khẽ run rẩy: “Nhớ, nhớ kỹ.”
—— nhưng mà cứ nói “Con rắn vừa mới nói muốn giết ngươi là Mặc Lão Đại” thật sự không sao sao?
Vương Nham Chân yên lặng đi uống nước đỡ đói , không biết nơi này có luật chống ngược đãi tù binh hay không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]