Chương trước
Chương sau




Dưới sự trợ giúp nhiệt tình của chúng dị xà, trước khi trời tối Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu tìm được sơn động ngụ buổi tối. Còn hơn cả nhà trên núi, sơn động này làm cho Ngân Tiểu Tiểu rất hài lòng.

Trước khi đi ngủ, chúng dị xà lần lượt cáo biệt. Ngân Tiểu Tiểu ở trong sơn động lúc ẩn lúc hiện, tới một nơi mới, nhìn xem chung quanh cũng là điều rất bình thường.

“Tiểu Tiểu, ngươi tới đây.” Mặc Lão Đại nhìn Ngân Tiểu Tiểu thật lâu, đột nhiên kêu lên. Ngân Tiểu Tiểu kỳ quái nhìn Mặc Lão Đại, lập tức bò về phía Mặc Lão Đại, kỳ quái, Hắc Thán sao lại đột nhiên gọi mình là Tiểu Tiểu? Không phải luôn gọi mình là Tiểu Bạch Si sao!

“Thích sơn động này sao?” Mặc Lão Đại dịu dàng hỏi, trên mặt còn mang theo một nụ cười thoáng hiện.

Ngân Tiểu Tiểu rùng mình một cái, Mặc Lão Đại “dịu dàng” như vậy khiến mình rất không quen được chứ: “Được, có gì không ổn à.”

Mặc Lão Đại tạm dừng trong chốc lát, lại nói: “Chúng ta có thể sẽ phải ở dưới vực thật lâu, ngươi thích sơn động này là tốt rồi.”

Ngân Tiểu Tiểu “À” một tiếng.

“Ta, ta muốn đi làm một chuyện mà không thể mang ngươi theo cùng.” Mặc Lão Đại trầm mặc một lát sau mới nói, nụ cười vẫn còn trên mặt nhưng lời nói lại mang theo ý xin lỗi.

“Hả? Vì sao?” Ngân Tiểu Tiểu vội vàng hỏi, Hắc Thán có ý gì? Là muốn ném mình ở lại sao?

Mặc Lão Đại tránh ánh mắt của Ngân Tiểu Tiểu nhìn về phía mặt đất trong sơn động: “Ta thật xin lỗi, nhưng dị xà đều sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.” Mặc Lão Đại do dự một chút, cuối cùng hôn lên trán Ngân Tiểu Tiểu, “Ta hứa với ngươi nhất định sẽ nhanh chóng trở về.”

Ngân Tiểu Tiểu thực mất mát, dù như thế nào Ngân Tiểu Tiểu cũng không nghĩ tới chuyện Mặc Lão Đại muốn làm đầu tiên là phải bỏ lại mình.

“Hùng Hủy sẽ giúp ngươi giải quyết vấn đề thức ăn, phương pháp nhóm lửa ta đã nói cho nó biết, điều kiện là ta sẽ mang càng nhiều bảo vật cho Minh Xà.” Mặc Lão Đại nói tiếp, “Dưới vực mặc dù không bị Mặc xà uy hiếp, nhưng động vật có hình thể khổng lồ ngươi cũng không thể đối phó được. Cho nên nếu bên cạnh ngươi không có dị xà làm bạn thì không nên rời khỏi sơn động.”

“Ngươi thật sự sẽ trở về sao?” Ngân Tiểu Tiểu ngắt lời Mặc Lão Đại nói.

Mặc Lão Đại không có trả lời vấn đề của Ngân Tiểu Tiểu ngay, mà là do dự thật lâu, mới nhẹ giọng nói: “Đương nhiên, ta sẽ trở về.”

Ngân Tiểu Tiểu dường như trong nháy mắt liền lựa chọn tin tưởng Mặc Lão Đại, Ngân Tiểu Tiểu không muốn biết Mặc Lão Đại muốn đi làm chuyện gì, cũng không muốn hỏi vì sao Mặc Lão Đại lại do dự thật lâu mới trả lời mình, Ngân Tiểu Tiểu tin tưởng, chỉ cần Mặc Lão Đại chính mồm nói sẽ trở lại thì nó nhất định sẽ trở về: “Ta chờ ngươi, nếu ngươi luôn luôn không trở lại, ta cũng sẽ luôn luôn chờ đợi.”

Cả người Mặc Lão Đại run lên, sau đó quấn chặt thân mình Ngân Tiểu Tiểu: “Tiểu Bạch Si, ta làm sao nhẫn tâm để ngươi luôn luôn chờ đợi?”

“Hắc Thán, ngươi phải về sớm một chút.”

“Nhất định sẽ.”

Sáng ngày hôm sau khi Ngân Tiểu Tiểu…tỉnh lại, trong sơn động đã không còn bóng dáng Mặc Lão Đại. Ngân Tiểu Tiểu mất mát nhìn chằm chằm ánh sáng rực rỡ bên ngoài sơn động lại cảm thấy thế giới của mình lập tức ảm đạm.

Thật ra thì có thích đi, nếu không thì tại sao khi Hắc Thán tạm thời rời khỏi mình lại khó chịu như vậy? Ngân Tiểu Tiểu âm thầm thề ở đáy lòng, đợi khi Hắc Thán trở lại, mình nhất định sẽ nói cho nó biết: “Hắc Thán, ta thích ngươi.”

“Tiểu Tiểu, ngày hôm nay có muốn ăn gì không?” Một con rắn bò vào.

Ngân Tiểu Tiểu theo thanh âm nhìn lại, á trời ạ, không ngờ là Hùng Hủy! Được rồi, chuẩn xác mà nói, không ngờ là Hùng Hủy thu nhỏ, to giống như Hắc Thán vậy!

Ngân Tiểu Tiểu lắc đầu: “Không đói bụng.”

Hùng Hủy gật gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, không được tự nhiên vẫy vẫy thân mình: “Ai nha, biến nhỏ như vậy quả thực là quá khó chịu! dị xà chúng ta tuy có thể biến to biến nhỏ, nhưng không có dị xà nào rãnh rỗi biến nhỏ như vậy để tán gẫu nha! Còn không lớn bằng lúc ta sinh ra đâu! Nhưng nếu ta vẫn giữ nguyên dạng thì không vào được sơn động này!”

Ngân Tiểu Tiểu: “…”

Hoa nở hai đóa nhánh cây thay lá, Ngân Tiểu Tiểu ở bên này tạm thời không đề cập tới, chúng ta nhìn xem Mặc Lão Đại bên kia rốt cuộc là muốn đi làm chuyện gì trước.

“Ngươi thật sự phải làm như vậysao?” Thì ra Mặc Lão Đại bên này, Minh Xà đã ở.

Mặc Lão Đại kiên định gật đầu: “Ta xác định.”

Minh Xà hơi hơi thở dài: “Ngươi không cần làm như thế. Ngươi bây giờ đã đủ để trở thành tộc trưởng độc xà bộ tộc, vốn không cần phải mạo hiểm.”

Ánh mắt Mặc Lão Đại nhìn về phía sơn động có Ngân Tiểu Tiểu, một lát sau lại dời đến trên người Minh Xà: “Nếu một con rắn có thứ muốn thủ hộ thì nó vĩnh viễn sẽ không cảm thấy lực lượng của mình đã đủ. Ngươi lúc trước, hoặc là Hùng Hủy, không phải cũng như vậy sao?”

Minh Xà sửng sốt sau nói : “Ngươi nói đúng. Nhưng ngươi và Tiểu Tiểu bây giờ đều ở trong kết giới, lực lượng của ngươi cũng đã đủ cường đại, chuyện xảy ra giữa ta và Hùng Hủy sẽ không xảy ra trên người ngươi, ngươi làm như vậy là vì sao?”

“Đúng vậy, ta cường đại hơn tất cả các độc xà ở bên trong kết giới!” Mặc Lão Đại dừng một chút, nói ra những lời vang dội mạnh mẽ, “Nhưng mà, nếu mười Mặc xà, một trăm Mặc xà cùng nhau công kích ta thì sao? Ta vẫn không thể nắm chắc! Người nhà của ta phản đối ta, tộc nhân của ta phản đối ta, mỗi một độc xà bên trong kết giới đều sẽ không đồng ý ta và Tiểu Tiểu kết hợp! Không đủ, lực lượng của ta vẫn không đủ mạnh! Ta vẫn không thể bảo vệ Tiểu Tiểu trước sự tấn công của cả mấy trăm độc xà! Ta muốn đứng ở trên đỉnh toàn bộ độc xà, ta muốn chúng nó chỉ có thể nhìn lên kính sợ và sợ hãi ta, không thể nổi lên ý nghĩ phản kháng! Muốn làm được tất cả chuyện này, bây giờ ta chỉ có một biện pháp như vậy!”

[Đầm: Ui chao Lão Đại, anh oách quá xá luôn, +1000 like ~ ~ ~]

Minh Xà dường như bị những lời nói hùng hồn của Mặc Lão Đại ép cho hết hơi, sau một lúc lâu cũng không thể nói ra một câu, Mặc Lão Đại nói không phải không đúng, nếu lúc trước mình hoặc Hùng Hủy đủ cường đại, Cộng Công cũng tốt, Đại Vũ cũng thế, ai sẽ không kiêng kị chúng nó? Mình và Hùng Hủy cũng sẽ không bị vây ở một tấc vuông trong kết giới này mà thừa nhận nổi khổ khế ước! Cho nên, tâm tình của Mặc Lão Đại giờ phút này, Minh Xà nháy mắt liền hiểu, cũng không tiếp tục cố gắng thay đổi tâm ý của Mặc Lão Đại.

“Mặc thảo sinh trưởng ở phía trước, có tìm được hay không, sau khi tìm được có thành công không thì phải xem ở bản thân ngươi.” Minh Xà nhìn thật sâu vào mắt Mặc Lão Đại, xoay người rời đi, “Đừng khiến Tiểu Tiểu thương tâm.”

Mặc Lão Đại yên lặng nhìn chăm chú phương hướng Minh Xà rời đi trong chốc lát, sau đó kiên định bò về phía trước. Mình, làm sao có thể để Tiểu Tiểu thương tâm?

Mặc thảo, là một loại cỏ thực thần kỳ, độc xà bên trong kết giới đều nghe nói, nhưng mặc thảo chỉ có tác dụng với Mặc xà nên những độc xà khác đều không để ý loại cỏ này, mà cho dù Mặc xà biết đến loại cỏ này cũng không dễ dàng đi tìm nó. Mặc thảo, sau khi Mặc xà dùng nó sẽ khiến thực lực bản thân tăng gấp đôi, lợi hại thì rất lợi hại, nhưng cái giá phải trả cũng không nhẹ. Trong quá trình dùng mặc thảo, Mặc xà phải thừa nhận nỗi thống khổ không tầm thường. Nếu như nói chỉ như thế thì sẽ có rất nhiều Mặc xà sẽ xua như xua vịt mà đi tìm loại cỏ này, khiến cho Mặc xà kiêng kị là dùng mặc thảo nguy cơ tử vong —— bị đau mà chết, tỉ lệ tử vong cao tới bảy thành. Đối với Mặc xà có được tuổi thọ 200 năm mà nói, thật sự là có chút cao.

Mặc thảo chỉ sinh trưởng ở đáy vực, số lượng rất thưa thớt. Kỳ lạ nhất là mặc thảo sẽ di động, vả lại tốc độ rất nhanh. Dưới tình huống như vậy, không thể nghi ngờ rất khó để tìm được mặc thảo, cho nên Minh Xà mới nói có tìm được hay không phải dựa vào bản thân, mà sau khi tìm được có chịu nổi đau đớn kịch liệt hay không cũng phải xem ý chí của Mặc Lão Đại.

Đáng sợ nhất là dùng mặc thảo không chỉ cần một lần là xong, ít nhất phải dùng ba gốc, nhiều nhất là bảy gốc, ít hơn ba gốc sẽ khiến độc tố toàn thân mất hết —— điều này đối với Mặc xà mà nói quả thật là đáng sợ, nhiều hơn bảy gốc cây sẽ nổ tan xác mà chết. Trong cả quá trình chỉ có thể tự mình tìm kiếm.

Mặc Lão Đại trải qua những chuyện gì đã không phải là điều chúng ta có thể tưởng tượng. Chúng ta phải tin tưởng là, đã thích, không, đã yêu Ngân Tiểu Tiểu – Mặc Lão Đại nhất định sẽ sống sót trở về.

Cuộc sống lúc đầu sau khi Mặc Lão Đại rời đi, mỗi ngày Ngân Tiểu Tiểu đều thất hồn lạc phách mất hồn mất vía, những ngày không có Mặc Lão Đại khiến Ngân Tiểu Tiểu hiểu rõ mình đã không thể rời khỏi Mặc Lão Đại rồi.

… Nhưng chúng ta không thể bỏ qua thần kinh thô của Ngân Tiểu Tiểu, từng ngày trôi qua có chúng dị xà đồng hành, Ngân Tiểu Tiểu tốt hơn một chút, đã khôi phục lại bản chất lười biếng của nó, nhưng ngẫu nhiên vào lúc đêm khuya, Ngân Tiểu Tiểu sẽ không hiểu vì sao lại mất ngủ.

Thời gian lặng yên không một tiếng động lật đến một ngày nửa năm sau, là một ngày bình thường như cũ, mặt trời nhô lên cao, ngàn dặm không mây. Hôm nay, bảy dị xà đều không ngoại lệ “Có việc”, ở trong sơn động nửa năm, Ngân Tiểu Tiểu đang trợn tròn mắt ngẩn người.

Trong lúc Ngân Tiểu Tiểu bất tri bất giác, một Mặc xà cả người tối đen, cao hơn mười thước lén lút ẩn vào sơn động, dừng ở phía sau Ngân Tiểu Tiểu. Thân mình Mặc xà chậm rãi quấn quanh người Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Tiểu Tiểu bị hù nhảy dựng, vừa định lớn tiếng gọi to, một thanh âm quen thuộc thành công ngăn cản tiếng kêu của Ngân Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, ta rất nhớ ngươi.”

Ánh mắt Ngân Tiểu Tiểu trợn càng lớn, phút chốc tràn đầy nước mắt, mang theo tiếng khóc nức nở nói : “Hắc Thán, ngươi còn biết trở về!” Vào một khắc này, uất ức Ngân Tiểu Tiểu tích luỹ nửa năm nháy mắt đều bạo phát.

Ở mặt ngoài mà nhìn, Ngân Tiểu Tiểu thật sự là một xà tuỳ tiện, thần kinh thô, vô tâm vô phế, nhưng đồng thời Ngân Tiểu Tiểu cũng là một xà có tâm tư mẫn cảm hướng nội, cho dù khó chịu thương tâm vì Mặc Lão Đại rời khỏi, Ngân Tiểu Tiểu cũng sẽ không thể hiện ra, càng đừng nói tâm sự với chúng dị xà, điều này cũng khiến Ngân Tiểu Tiểu đem toàn bộ thương tâm khó chịu đặt ở đáy lòng, hơn nữa loại cảm xúc này theo thời gian trôi qua tích luỹ càng lúc càng nhiều.

Xa cách nửa năm, rốt cục Mặc Lão Đại lại xuất hiện trước mặt Ngân Tiểu Tiểu một lần nữa, toàn bộ cảm xúc của Ngân Tiểu Tiểu liền ụp xuống, gào khóc.

Mặc Lão Đại dùng cái đuôi vuốt ve thân thể Ngân Tiểu Tiểu, thực đau lòng dùng đầu cọ lên mặt Ngân Tiểu Tiểu: “Thực xin lỗi, Tiểu Tiểu, đều là ta không tốt, sau này sẽ không, sau này ta sẽ không rời khỏi ngươi nữa, thực xin lỗi.”

Bây giờ Ngân Tiểu Tiểu cái gì cũng không nghe lọt, chỉ quấn lên thân thể Mặc Lão Đại mà khóc lớn, thật ra đây cũng là một cách tốt để phát tiết. Khóc thật lâu, rốt cục tiếng khóc của Ngân Tiểu Tiểu cũng biến thành nức nở. Chốc lát sau, rốt cục tiếng khóc của Ngân Tiểu Tiểu đã ngừng lại, ngẩng đầu dùng đôi mắt to rưng rưng nước mắt mà nhìn chằm chằm Mặc Lão Đại.

Thần kinh buộc chặt của Mặc Lão Đại rốt cục thả lỏng, Ngân Tiểu Tiểu như vậy Mặc Lão Đại cũng rất khó chịu, Mặc Lão Đại từng phát thệ dưới đáy lòng tuyệt đối không để Ngân Tiểu Tiểu khóc, nhưng mình lại nuốt lời.

“Í?” Thanh âm kinh nghi của Ngân Tiểu Tiểu hấp dẫn sự chú ý của Mặc Lão Đại, “Hắc Thán, ngươi có phải… Lại đen hơn hay không?”

Thật ra vảy trên người Mặc Lão Đại đã rất đen rất đen, ít nhất Ngân Tiểu Tiểu không thấy Mặc xà nào có vảy đen hơn Mặc Lão Đại, nhưng bây giờ còn đen hơn lúc trước. Nếu như nói trước đây vảy của Mặc Lão Đại đen đến chói mắt đến phát sáng ánh ngọc thì bây giờ vảy của Mặc Lão Đại lại đen như hắc động, dường như chỉ cần nhìn chăm chú một lát sẽ bị vảy trên người Mặc Lão Đại hút vào.

“Đúng vậy, sau này sẽ không có xà nào có thể thương tổn đến ngươi.”

“A, nhưng mà.” vẻ mặt Ngân Tiểu Tiểu mờ mịt, “Ngươi ở bên cạnh ta, vốn sẽ không có xà nào thương tổn được đến ta mà.”

Mặc Lão Đại chỉ cười không nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.