Ngân Tiểu Tiểu quay đầu lại trong lòng vừa an ủi mình, may quá may quá, lúc này đi vào ít nhất có nến sáng, tốt hơn lúc vừa chui vào một mảnh tối đen nhiều lắm, nhưng nếu đi vào liền quay ra ngoài là tốt nhất, nếu trực tiếp trở về bên cạnh Hắc Thán thì tốt rồi, không biết Hắc Thán thấy mình đột nhiên biến mất có thương tâm hay không, Ngân Tiểu Tiểu nghĩ đi nghĩ lại lại nghĩ trật, nhưng điều này cũng không thể trách nó, hài tử này bây giờ chịu áp lực quá lớn a.
Phục hồi tinh thần lại Ngân Tiểu Tiểu đánh giá chung quanh nơi này một chút, chậc chậc, lại là một đường vào mộ, vẫn là cái loại nhìn không thấy cuối, con đường vào mộ này dài bao nhiêu a.
Ngân Tiểu Tiểu vừa đi vừa nhìn vách tường đường vào một, mặt trên vẫn khắc bức họa, nhưng làm Ngân Tiểu Tiểu kinh ngạc là bích họa khắc không giống đường vào mộ lúc nãy, mà chỉ có mình thiếu niên thanh tú, Ngân Tiểu Tiểu bắt đầu đi về phía trước, bích hoạ hai bên không ngừng biến hóa, chỉ có một mình thiếu niên thanh tú, hoặc cười hoặc khóc, hoặc vui sướng hoặc bi thương, có khuôn mặt nghiêm túc, có nằm trên giường ngủ say, có mặt bất đắc dĩ, có trong mắt mang sủng nịch, Ngân Tiểu Tiểu ảo giác hình như mình đang xâm nhập một triển lãm điêu khắc, chủ đề triển lãm là thiếu niên thanh tú. Như vậy xem ra, ngôi mộ này ít nhất không phải do thiếu niên thanh tú tự mình xây dựng, phải tự kỷ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mo-co-mot-o-xa-yeu/2077546/chuong-43.html