Ngân Tiểu Tiểu cùng Mặc Lão Đại đi a đi, đi a đi, Ngân Tiểu Tiểu đã cảm thấy chúng nó càng đi càng hẻo lánh, mặc dù nói đầy khắp núi đồi vẫn là cây cỏ, nó và Hắc Thán cũng đi theo dọc con sông, theo lý thuyết chúng nó vẫn ở trên ngọn núi này, sao lại cảm thấy hẻo lánh như vậy?
Ngân Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn trời, mặc dù bây giờ còn không đến giữa trưa nhưng bình thường Ngân Tiểu Tiểu đã cảm thấy nóng, nhưng hiện giờ mặt trời vẫn ở trên không trung, mình vẫn cảm thấy mát mẻ như cũ, không đúng, nói là mát mẻ cũng không quá thích hợp, làm sao để hình dung đây? Ngân Tiểu Tiểu nghĩ nửa ngày cũng không biết nên dùng từ nào.
“Hắc Thán, ngươi không thấy độ ấm nơi này không đúng lắm sao?” Do do dự dự, cuối cùng Ngân Tiểu Tiểu nhịn không được hỏi Mặc Lão Đại.
Mặc Lão Đại Nhất vừa tìm kiếm bốn phía có… sơn động thích hợp không, vừa không chút để ý trả lời: “Điều này thực bình thường, bây giờ chúng ta đang ở cấm địa, ngươi không biết sao?”
Thật ra Mặc Lão Đại chỉ thuận miệng nói, núi này độc xà nào không có trí nhớ truyền thừa, vừa nói là cấm địa liền biết là nơi được thủ hộ.
Ngân Tiểu Tiểu thực mờ mịt: “Cấm địa? Cấm địa gì?”
Mặc Lão Đại thầm nghĩ Tiểu Bạch Si này quả nhiên là ngu ngốc không trị được, đành phải nói: “Nhìn trí nhớ truyền thừa của ngươi chẳng phải sẽ biết sao?”
Ngân Tiểu Tiểu do dự một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mo-co-mot-o-xa-yeu/2077544/chuong-41.html