Ban đầu, lúc Khương Tuế Tuế và Hoắc Lâm Tây sống bên cạnh nhau, thì cô có người giúp việc chăm sóc.
Nhưng người giúp việc thường hay xảy ra sai sót, thất trách, cho nên Hoặc Lâm Tây đã tự tay chăm sóc mọi chuyện lặt vặt của Khương Tué Tué. “Thành tích thị của cô là 0 điểm, vốn dĩ tôi đã phải thuộc hạ đi chào hỏi với hiệu trưởng nhà trường, nên cô đã được nhận.
Nhưng nếu như hiệu trưởng biết cô là người của tôi thì ở trong trường, chắc chắn ông ấy cũng sẽ dặn dò các giáo viên đối xử đặc biệt với cô.
Cô luôn không thích điều này.
May mà mỗi năm ở trường đại học Kinh Hoa đều có tuyển sinh viên nghệ thuật đặc biệt, là những sinh viên nghèo, đặc biệt là những người truyền văn hóa phi di sản có thể tuyển sinh với điểm số chuyển mồn, ưu tiên xét tuyển.
Bây giờ, cô là sinh viên nghèo đặc biệt, vào học ở Kinh Hoa.”
Khương Tuế Tuế vốn đang súc miệng, cầm cốc nước lên thì bỗng dung lại đặt xuống. "Nếu như vậy, không phải là tôi đã chiếm một phần của sinh viên nghèo sao?"
Hoắc Lâm Tây trả lời cô: "Học viện âm nhạc của Kinh Hoa mỗi năm, chỉ có 3 suất sinh viên nghèo, cô là người thứ 4 được nhận vào học." Khương Tuế Tuế ồ một tiếng, “Nhưng tôi không muốn đi học.”
Cô cắn mép ly nước và thổi ra bọt trong cốc nước.
Là người khiếm thị, Khương Tuế Tuế đến trường học sẽ có rất nhiều bất tiện.
Suốt 4 năm qua, Hoắc Lâm Tây đã mời giáo viên nổi tiếng nhất trong ngành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-meo-danh-da-cua-hoac-gia/1180840/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.