6.
Tôi đột ngột bừng tỉnh.
Mồ hôi ướt đẫm, thở hổn hển.
Màn hình di động vẫn còn sáng, chế độ xem toàn cảnh đường phố trên Baidu rõ ràng.
Bà ngoại mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt đã được giặt phai màu thành màu trắng, khom người thích thú nhìn người ta chơi cờ tướng.
Tôi lại về năm 2023.
Tôi tuyệt vọng bấm di động, muốn quay về mùa thu năm 2015 lần nữa.
Nhưng mà di động không hề động đậy.
Màn hình không dao động, không có sức hút mạnh mẽ không cưỡng lại được nữa.
Động tác tôi càng mạnh, chọc vào màn hình, cuối cùng kiệt sức trượt xuống: “Làm ơn, cho tôi quay lại đi, làm ơn đi…”
Màn hình di động tắt ngúm, soi ra một gương mặt tái nhợt.
Gương mặt Khương Ngôn 25 tuổi.
Cô đơn, không người yêu, không có bất kỳ điều gì lưu luyến.
Từng giây từng phút nhắc nhở tôi, tôi không cứu được bà ngoại, tôi là kẻ vô dụng.
Tôi vùi đầu vào đầu gối, lặng lẽ khóc.
Nhớ lại chuyến xe buýt trong không gian trước đó, bà ngoại để mặc tôi làm nũng ôm bà, cười vuốt tóc tôi.
Bà nói, thật hy vọng trên đời có thêm một người thương yêu Ngôn Ngôn nhà mình.
Không có, bà ngoại ơi, không có ai.
Tôi đi chân trần ra khỏi giường, vào phòng tắm mở đầy một bồn nước ấm.
Phương thức chết này đã nghĩ từ nhiều năm trước, cuối cùng hôm nay có thể có tác dụng.
Tôi cầm dao, cắt vào da thịt.
Ý thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-may-thoi-gian/2851139/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.