13.
Mùa thu năm 2015, phòng phủ của nữ sinh trung học Khương Ngôn.
Tôi mở mắt, thuần thục bấm chiếc đồng hồ báo thức vẫn chưa kêu.
Bà ngoại đặt bánh bao thịt bò lên bàn, tôi cười hì hì nhào qua ôm chặt bà.
Bà cụ giật bắn mình, lập tức âu yếm ôm tôi: “Làm gì vậy ha, sao hưng phấn vậy con?”
“Tối nay trường có hoạt động, tất cả học sinh ở lại qua đêm, tối nay con không về nhà đâu ạ.”
Bà gật đầu mang cháo ra cho tôi.
Tôi không sợ nóng mà uống một hơi hơn nửa, ngẩng đầu lên: “Bà ngoại, có thể gói cho con mấy cái bánh bao mang tới trường không? Con có người bạn học muốn ăn bánh bao ngoại làm.”
Bà ngoại cười híp mắt: “Thật sao?”
Tôi xách túi bánh nhảy ba bước thành hai xuống cầu thang, phất tay tạm biệt bà cụ nhỏ bé này.
Lúc này đây, tôi không ôm chặt bà không muốn buông nữa.
Vì tôi biết, lần này nhất định tôi sẽ sống sót trở về.
Xuống xe buýt, bước vào lớp, đi về phía hàng ghế sau.
Đám nam sinh đang bàn luận về trận bóng rổ chợt im bặt một cách khó hiểu.
Chàng trai với mái tóc ngắn nhuộm đỏ bỗng nhiên mím môi căng thẳng.
Nắng ban mai chiếu xuống bảy chiếc khuyên tai rực rỡ lấp lánh.
Hứa Tiêu 17 tuổi đầy nhiệt huyết của tôi.
Trong mắt tôi hiện lên một tầng nước mắt, cuối cùng tôi đi đến trước mặt anh, mỉm cười trong làn nước mắt.
“Đây là bánh bao bà ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-may-thoi-gian/2851124/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.