Kì Ninh nhận được điện thoại từ huấn luyện viên, liền chạy khỏi kí túc xá trên người vẫn là bộ đồ ngủ thêm áo khoác bên ngoài và đôi dép lê. Vô cùng lo lắng mà chạy tới phòng giáo vụ, đến hành lang mới phát hiện hơi lạnh, dù sao cô cũng đang mặc đồ ngủ mỏng manh. Nhưng lúc này cũng không rảnh để lo.
Trong tòa nhà này chỉ có một văn phòng ở tầng một được thắp sáng, giống như con đom đóm phát sáng duy nhất trong khu rừng rộng lớn, rất dễ dàng tìm được.
" Làm sao vậy?!" Kì Ninh đi vào nhìn thấy Mặc Sênh liền vội vàng hỏi.
Mặc Sênh ngồi nguyên trên ghế ôm đầu gối khóc, co lại như một quả bóng lớn. Nhìn thấy Kì Ninh lại gần, lập tức cô khóc lên muốn ôm Kì Ninh mới an tâm: " Tớ không muốn ngồi cùng hắn, quá dọa người, vì cái gì cảm thấy tớ có bệnh?"
Kì Ninh nhanh chóng chạy tới ôm Mặc Sênh an ủi, xoa đầu cô nói với lão sư: " Lão sư thực sự xin lỗi, bạn em bình thường cư xử rất đúng mực, chưa bao giờ gây chuyện, em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Huấn luyện viên của chúng em lập tức sẽ tới, đang trên đường đến đây chắc sẽ mất nửa giờ."
Người quản lý thư viện của bọn họ kỳ thực là một cán bộ đã về hưu, ở lại trường học chính là một loại tình cảm, thuộc về giảng đạo thuyết giáo diễn xuất cũ
Cô nhìn tới hai học sinh này cãi nhau ầm ĩ, liền muốn gọi lại để phê bình hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-long-manh-ho-cung-tuong-vi/2887855/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.