Buổi chiều
Ánh năng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng học, quang ảnh trong phòng học kéo dạn vô hạn, mang theo bóng cây cối pha giữa quang ảnh, mang đến cho phòng học mấy phần ấm áp.
Trong trường học chưa bắt đầu cung cấp máy sưởi, loại ánh nắng này cũng sẽ để cho người ta cảm thấy dễ chịu một chịu một chút, cũng khiến người uể oải.
Mặc Sênh ngồi trong phòng học bên cạnh là bạn cùng phòng Tiểu Đình. Nhưng Tiểu Đình là Giáo dục thể dục chuyên nghiệp, với Thi đấu thể theo chuyên nghiệp của cô có chút khác biệt.
Mặc Sênh rớt tín chỉ có huấn luyện viên hỗ trợ chịu trách nhiêm, nói tham gia trận đấu liền có thể chậm trễ, Đại học Cao Đông đối với với sinh viên Chuyên ngành bọn họ đều có thể phá lệ tha thứ.
Nhưng Bạch Tiểu Đình thì không được.
Bạch Tiểu Đình toàn bộ hành trình đều tại đây múa bút thành văn, ngòi bút xẹt qua vở tạo ra âm thành sàn sạt.
Qua tai Mặc Sênh, âm thanh giảng bài chắc chắn sẽ trở nên kéo dài bất lực, phối hợp với loại tiếng xào xạc này càng thêm thôi miên. Cũng không biết là tinh thần của cô khiến cô lười nghe, hay là tai đã chán nghe.
Làm một cái ngáp thật lớn, miệng nửa ngày không khép được.
Mặc Sênh rất ít ghi chép, trước khi tan học cầm điện thoại hướng về bảng đen chụp kiểu ảnh liền xong việc. Trọng điểm nếu như không viết trên bảng, liền chứng minh cô cùng trọng điểm không có duyên.
Phiền não duy nhất chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-long-manh-ho-cung-tuong-vi/2887851/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.