Mặc Sênh nhìn vật sáng trước mắt, trong nội tâm suy nghĩ vô cùng kỳ diệu.
Tất cả các cảm xúc u ám đều bắt đầu biến mất, trong lồng ngực bốc lên phảng phất là kẹo bông gòn, hương thơm bay theo chiều gió mà phất phơ mù mịt, lại tinh tế ấm áp, còn lan tràn vị ngọt, để cho Mặc Sênh luôn theo hướng cứng rắn đều bắt đầu ôn nhu.
Cô cười một tiếng, thản nhiên đưa tay sờ gò má của Úc Lê Xuyên, ngược lại cũng không cảm thấy xấu hổ.
không thấy được chỉ có thể dùng tay để miêu tả dáng vẻ của Úc Lê Xuyên, mi của cậu, mắt của cậu, mũi cao cùng với đôi môi mềm mại.
Giống như câu chuyện thầy bói xem voi thời xưa.
Cô chỉ có thể bằng một chút cảm giác đoán ra dáng vẻ của Úc Lê Xuyên. Chỉ là như vậy, cô vẫn cảm thấy chàng trai trước mắt này nhất định rất dịu dàng, bộ mặt đường cong hài hòa, da nhẵn nhụi.
Một lát sau Mặc Sênh nhanh chóng thu tay về, bởi vì cô đột nhiên phát hiện ở đầu ngón tay mình hơi nóng lên, bụng ngón tay giống như đầu que diêm, lớp bột phủ ở diêm quẹt giấy nhám, lại tiếp tục đụng chạm thì sẽ bốc cháy.
Cô có chút lúng túng giải thích: "Tôi đại khái có thể đoán được hình dáng cậu ra sao."
"Ừ, như thế nào?"
"Chính là rất đẹp mắt."
Úc Lê Xuyên cười lên, tiếng cười êm ái.
Cũng không biết có phải hay không hai người dựa rất gần tiếng cười kia tựa như quát ngay ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-long-manh-ho-cung-tuong-vi/2887838/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.