Trong lúc sau khi trên đường về, cả hai đều không nói chuyện.
Một người lặng lẽ lái xe, một người lặng lẽ ăn cỏ…
Về đến nhà, Bạch Sóc đỗ xe vào gara nhà mình, sau đó nhìn về phía Bạch Tiêu Linh bên cạnh, cô không còn khóc nữa, cỏ xanh đối với cô mà nói không chỉ có thể giải tỏa lòng yêu thích của cô mà còn giảm bớt đi sự áp lực, từ nhỏ đến lớn, dù là gặp bất cứ chuyện gì, cô cũng sẽ ôm một đống cỏ sau đó nhốt mình trong phòng, sau đó từng chút từng chút chậm rãi ăn chúng.
Bạch Sóc lấy một cọng cỏ từ trong tay Bạch Tiêu Linh, bỏ vào miệng nhai vài cái thì cười nhạo một tiếng: “Mùi vị hơi lạ.”
Cậu ngậm nửa cọng cỏ còn lại xuống xe, vòng sang đầu bên kia, mở cửa phụ xe, nói với Bạch Tiêu Linh: “Thứ hai đi tới công ty làm thủ tục nghỉ việc, trong nhà cũng không thiếu tiền tiêu xài, mỗi ngày dậy sớm đi làm cũng không biết chị muốn cái gì.”
Bạch Tiêu Linh tức giận nhìn cậu một cái
Cha mẹ nuôi của cô rất giàu có, khi mất đi để lại một gia sản khổng lồ cho con cái của họ, không chỉ bao gồm biệt thự xinh đẹp mà hai chị em đang sống, mà còn có quỹ ủy thác và một số bất động sản khác, ngay cả khi con cái của họ không làm việc trong suốt cuộc đời của này, cuộc sống của họ vẫn có thể được an toàn, sống tốt đến cuối đời.
Bạch Tiêu Linh khi được nhận nuôi đã được 12 tuổi, chỉ ở trong nhà này được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-linh-lang/226331/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.