Muốn cô từ bỏ việc ăn cỏ cũng khó như chuyện làm cho mọi người từ bỏ hơi thở của bản thân mình.
Nhưng lý trí nói với Bạch Tiêu Linh rằng, đây là một căn bệnh.
Đây này là bệnh lý, méo mó và bất thường, để tồn tại trong xã hội này, cô có trách nhiệm biến mình thành một người bình thường.
Nuốt một miếng cỏ linh lăng cuối cùng xuống bụng, miệng thơm ngát, đầu lưỡi mơ hồ còn lưu lại sự ngọt ngào khó cưỡng của nó.
Trong khi đó, lò vi sóng chạy xong phát ra một tiếng chói tai.
Bạch Tiêu Linh từ trong lò vi sóng lấy ra hộp cơm của mình, mở nắp hộp, thức ăn bên trong bốc lên hơi nóng, nhưng cô lại nhớ lại vị của một chút cỏ linh lăng vừa rồi.
Thật muốn ăn tiếp…
Thật muốn ăn…
Thật muốn ăn những loại cỏ tươi, xanh mướt, non mơn mởn, cắn một miếng, miệng thơm ngát, giữa răng tràn ra nước của sự sung sướng, sợi cỏ mềm bị nhai, nghiền, nhai nát… Sau đó nuốt xuống với cùng nước trái cây, mang lại sự thoải mái và hài lòng cực đã.
Bạch Tiêu Linh không có triển vọng nuốt xuống suy nghĩ thầm kín của mình, lý trí kéo cô về, quyết định vẫn là thành thật ăn xong hộp thức ăn này.
Đang muốn đi ra khỏi phòng trà, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ phòng bên cạnh.
Bởi vì mơ hồ nghe thấy ai nói tên của mình, cho nên Bạch Tiêu Linh dừng chân thoáng ở lại nghe ngóng.
“… Cô sẽ chọn Bạch Tiêu Linh sao?”
Cô nghe một người phụ nữ nói ra một câu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-linh-lang/226325/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.