Lốc xoáy càng lúc càng lớn, không chú ý một cái là bị nó hút vào ngay, cũng may mà được đồng bọn kéo lại. Các nhân ngư bây giờ mới nhận ra điểm bất thường, kinh hoảng hô lên, "Là lốc xoáy?!"
Crane buột miệng thốt ra, "Không thể nào." Lốc xoáy vừa hết không lâu sao có thể quay lại nhanh tới vậy được.
Nhưng tình cảnh trước mắt đúng là dấu hiệu của bão lốc, lốc xoáy tới quá kì lạ khiến hắn không khỏi nhớ về truyền thuyết Hải Thần.
Nghe nói khi Hải Thần tức giận sẽ gây ra biển động dẫn tới bão lốc và sóng thần, đại lục ngập nước, đất trời nứt toạc, còn có thể nghiền nát vạn vật, thậm chí gây ra động đất cường độ mạnh trên phạm vi toàn thế giới.
Nhưng Crane lắc đầu phủ định ngay, đến Noy tự nhận là Hải Thần hóa thân cũng không thể tạo được lốc xoáy lớn đến vậy. Với cơ thể mảnh mai của Đông Thần rất khó tin rằng trong người cậu chứa đựng sức mạnh lớn như thế.
Khu biển nông cũng không ngăn được lốc xoáy, rất nhanh lốc xoáy đã cuốn lên lớp bùn đáy biển hòa vào nước biển đổ ập vào mặt đám nhân ngư ở khu biển nông.
Các nhân ngư đột nhiên bị bùn chắn mất tầm nhìn, Crane giơ tay che mắt, sắc mặt hơi khó coi, "Các ngươi theo ta dẫn họ lên đảo đi."
Crane dẫn đám nhân ngư vào căn phòng nhỏ, nhìn căn phòng trống rỗng, mặt gã biến sắc, "Họ biến mất rồi!"
"Sao có thể, vừa nãy họ vẫn còn ở đây mà." Nhân ngư khác khó tin nói.
Đúng rồi, lốc xoáy, chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-toi-la-mot-nhan-ngu-gia/897995/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.