Ở trung tâm Hải Thành có một tảng san hô rất lớn muôn màu muôn vẻ, màu sắc rực rỡ, gần như là màu gì cũng có. Chúng giống từng bông hoa tươi dính chặt lấy nhau, ở trên san hô hình thành từng mảng "biển hoa" sặc sỡ.
Trên đám san hô này nuôi một đàn cá Linh phát sáng, trong cơ thể chúng có cơ chế phát sáng. Khi đêm đến, khi chúng kết thành đàn rong ruổi khắp Hải Thành, khung cảnh tựa ngân hà như mộng như ảo.
Cá Linh thích nơi sạch sẽ, chúng chính là những "nhân viên vệ sinh" có trách nhiệm làm sạch thủy vực. Mỗi buổi đêm tĩnh lặng chúng sẽ chui ra từ san hô, hút cặn nước biển, giữ gìn vệ sinh của thủy vực.
Đông Thần nâng đuôi Hàn Trạm lên, ngón tay m0n trớn vảy cá lạnh băng, đang định rửa sạch vảy thì bị Hàn Trạm nắm lấy tay.
Hàn Trạm cau mày, vẻ mặt lộ ra mấy phần không đồng ý, "Anh làm là được."
Đông Thần chớp chớp mắt, "Vì sao ạ?" Lòng bàn tay cậu ấn vảy Hàn Trạm, nghiêm túc nói, "Khi còn nhỏ anh suốt ngày rửa vảy cho em, bây giờ em cũng muốn rửa vảy cho anh."
Cậu còn nhớ hồi nhỏ mình ham chơi, thường xuyên cùng nhóm Đông Quỳ chui vào rừng tảo chơi, mỗi lần quay về vảy đều rất bẩn. Nhưng anh chẳng bao giờ tức giận, lúc nào cũng dịu dàng nâng đuôi rửa sạch vảy cho cậu.
Anh cậu là nhân ngư tốt với cậu nhất ngoài ba và cha.
Trước kia toàn là anh chăm sóc cậu, giờ cậu lớn rồi có thể chăm sóc lại anh rồi.
Thấy sự cố chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-toi-la-mot-nhan-ngu-gia/897977/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.