Già Li nâng tiểu nhân ngư lên, khoa tay múa chân, sau đó khuôn mặt xinh đẹp lộ nét tươi cười, y kinh hỉ nói, "Cục cưng à, con cao lên rồi!"
Đông cục cưng cố gắng mở mắt, "Ưhm ừhm ~"
"Không đúng, tối qua con mới cao bằng bàn tay ba thôi mà, Lôi Triết anh xem này, có phải Đông cục cưng cao lên không!" Già Li cảm thấy sai sai bèn vội vàng gọi Lôi Triết vào.
Ngoài cửa, Lôi Triết nhét nốt đuôi cá vào miệng, nhanh chóng nhai rồi nuốt xuống, sau đó làm như không có việc gì bơi vào trong, hắn đón lấy tiểu nhân ngư, "Để anh nhìn xem."
Già Li nghi ngờ liếc hắn, đến gần ngửi ngửi, "Anh ăn gì đấy?"
"Không ăn gì cả." Lôi Triết bình tĩnh nói, hắn ước lượng tiểu nhân ngư, "Nhóc con cao lên, cũng nặng hơn."
Già Li vươn tay so sánh cho Lôi Triết xem, "Hôm qua cục cưng mới cao đến bàn tay em, một đêm cao lên hơn nửa ngón tay."
Ngón tay Lôi Triết khảy khảy đuôi nhỏ của Đông cục cưng, "Tối qua nhóc con ngủ có ngon không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông cục cưng dán lên lòng bàn tay cha, ăn vạ không chịu dậy, "Nhóc con lại nằm mơ."
"Mơ thấy cái gì."
Đông cục cưng che miệng ngáp một cái, "Nhóc con mơ ca hát ạ ~"
Lôi Triết và Già Li nhìn nhau, xem ra tối qua nhóc con nhà họ không biết lại phiêu lãng đi đâu rồi.
Nhóc con sau một đêm cao lên, phỏng chừng có liên quan đến việc ca hát.
Lôi Triết thả tiểu nhân ngư lại giường vỏ trai, "Suỵt, đừng quấy rầy nó, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-toi-la-mot-nhan-ngu-gia/897940/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.