"Cha ơi nhóc con bắt cá lớn này."
"Ngoan lắm." Lôi Triết giương mắt nhìn về Hàn Trạm đang bơi tới, nâng tiểu nhân ngư lên nhét qua, "Nhóc con chơi với anh nhé, cha có việc cần xử lí."
Hàn Trạm lập tức hiểu được ý trong ánh mắt Lôi Triết, bế Đông cục cưng lên bơi sang một bên.
Nhân ngư vây xem chuẩn bị giải tán, dù sao cũng không phải chuyện của bọn họ, không ngờ Lôi Triết xoay người, chỉ về mười mấy căn nhà ở chính giữa, ước chừng phạm vi mấy chục mét, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua các nhân ngư, "Tôi vừa ý mảnh đất này nữa, nhà của ai thì ra quyết đấu!"
Các nhân ngư suýt thì tức tới lệch cả mũi, thế này thì thật quá đáng, đoạt một miếng đất thì cũng thôi đi, còn muốn đoạt hết chung quanh, cho rằng vùng biển này là nhà của hắn đấy à?
Ngay lập tức có một nhân ngư giống cái bơi tới, "Nhà tôi!"
Nhân ngư ứng chiến là mẹ của Đông Quỳ, tính cách khá nóng nảy, không nói hai lời hất đuôi đánh tới.
Đông Quỳ siết hai bàn tay, âm thầm cổ vũ cho mẹ.
Nể tình cô là bạn đời của La Á, Lôi Triết không đánh hết sức, nhẹ nhàng đánh bại cô.
Nhân ngư giống cái buồn bực đập đập đuôi cá, "Được rồi, tôi nhận thua, không đánh nữa."
Sau đó lục tục có nhân ngư tới khiêu chiến Lôi Triết, chẳng qua đều thua khá thảm.
Già Li đứng bên cạnh nóng lòng muốn thử, y tùy tiện chọn một mảnh đất, ánh mắt khiêu khích đảo qua các nhân ngư đang vây xem, "Khối đất này tôi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-toi-la-mot-nhan-ngu-gia/897935/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.