Sau khi dỗ Quả Quả ngủ, đôi môi hồng của Đông Thần khẽ nhếch, cậu nói thầm, "Anh ơi, em đi tìm cha, anh trông Quả Quả nhé."
Hàn Trạm rũ mắt là nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tươi cười kia, môi Đông Thần dán sát, trên đôi môi xinh xắn có môi châu tinh xảo, con ngươi Hàn Trạm sâu thẳm, anh hôn một cái, nói với giọng khàn khàn, "Về sớm một chút, anh chờ em." Ý trong lời không cần nói cũng hiểu.
Đông Thần xấu hổ rụt rụt ngón tay, "Em sẽ cố gắng."
Cậu hít hít nước biển, lần theo hơi thở và tìm thấy cha Lôi Triết ở ngoài rừng tảo lớn.
Lôi Triết đang nói chuyện với Fia, hắn cảm nhận được Đông Thần tới gần thì ngẩng đầu lên nhìn, nói với vẻ kinh ngạc, "Sao nhóc con lại tới đây?"
Đông Thần mím môi cười, "Cha."
"Đông Thần này, bao giờ cháu mới dẫn tiểu nhân ngư tới cho mọi người gặp thế?" Fia cười trêu.
Hắn đã nghe từ lâu rằng bé con nhà Đông Thần rất giống cậu, hơn nữa vừa phá vỏ đã thức tỉnh đồ văn, đây là điều chưa từng thấy. Nếu Đông Thần thoải mái cho mọi người gặp, mọi người cũng không quá mức ngạc nhiên.
Họ cũng chỉ lén bàn luận thôi, trên đường gặp phải cũng nhìn với ánh mắt thiện ý.
Fia vẫn chưa có cơ hội gặp bé con nên vô cùng tò mò.
Đông Thần cười híp mắt, "Lần sau cháu bảo anh dẫn Quả Quả tới chơi, để chú Fia gặp nhé?"
Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng kia của Hàn Trạm Fia rùng mình một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-toi-la-mot-nhan-ngu-gia/3351918/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.