Sau khi Ngải Thụy rời khỏi, Tiểu Hôi Kình cố gắng chen vào nửa cái đầu, lộ ra đôi mắt to tròn xoe, rầm rì kêu.
"Tiểu Hôi Hôi!" Đông cục cưng từ trên tấm đá bò dậy, lắc lư bơi qua, khuôn mặt nhỏ dán lên, cọ cọ cái đầu to của Tiểu Hôi Kình, "Hông sợ nha."
Tiểu Hôi Kình phát ra âm thanh "u u" vui vẻ từ cổ họng.
Đối lập với hang đá yên bình, vùng biển nông giống như bị bão lốc quét qua, những căn nhà phủ đầy hoa tươi và dây leo xanh mướt bị thổi bay hết, để lại mặt đất gồ ghề, khắp nơi là một đống hỗn độn.
Các nhân ngư đều đã sơ tán đến rừng tảo lớn để tránh bão, chỉ còn lại nhóm người Già Li.
Cơn bão mạnh lên với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy, những bông hoa mà Đông cục cưng thích nhất đều bị cơn lốc xoáy nhổ tận gốc. Già Li nổi lên một cách không kiểm soát, cơ thể phiêu đãng trong nước biển, mỗi khi trôi xa, y lại dùng sức hất đuôi bơi trở lại.
Lớp bùn dưới đáy biển lẫn vào trong nước, bị dòng nước xiết quay cuồng khuấy lên đục ngầu, Già Li cảm giác như mình đang ngậm một miệng toàn vị nước bùn tanh hôi, hôi tới mức y sắp ngất đi được.
Lôi Triết nắm tay Già Li, hai người bơi đến Tiểu Thạch Ốc, Già Li chưa kịp phản ứng đã bị Lôi Triết đẩy vào trong, còn hắn khiêng căn phòng bơi về hướng rừng tảo lớn.
"Lung Hồi, ở đây!" Fia vẫy tay với Lung Hồi, để y vào phòng tránh bão.
Lung Hồi cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-toi-la-mot-nhan-ngu-gia/246824/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.