Thấy bầu không khí không được tốt lắm nên Mỹ Yến chen vào cắt ngang khoác tay một bên vào Trương Hàm một bên Minh Tuệ nói với giọng điệu quyết chiến. Bầu không khí lúc này vang lên toàn tiếng cười của ba người trong rất hạnh phúc.
Nói chuyện xong một hồi thì cả ba tạm biệt chia nhau ra về. Minh Tuệ lúc này cũng nhanh chóng về nhà mình một chuyến, vừa đến nhà cô không dám vào mà chỉ đứng trước cửa. Chỉ mới một tuần thôi cả bao nhiêu chuyện đè vào người cô, không biết từ bao giờ dáng vẻ hồn nhiên vui tươi mỗi ngày đang dần bị bào mòn, thân thể thì cũng không còn trong sạch nữa. Cô cảm thấy rất xấu hỗ khi phải gặp người nhà trong tình huống như vậy.
Gạt bỏ đi những suy nghĩ tiêu cực đó lấy lại dáng vẻ tươi cười rồi mở cửa bước vào nhà. Vừa vào nhà thì thấy cha mẹ đang ngồi ở phòng khách vừa xem tivi vừa ăn trái cây.
"Cha mẹ ơi. Con về rồi đây".
Vừa vào đến cô chạy đến ôm mẹ dụi mặt vào trong lòng mẹ
"Trời ơi con gái của mẹ về rồi sao. Bộ việc học nhiều lắm hả. Sao từ cuộc gọi đó mẹ không thấy con điện thoại về nữa làm cha với mẹ lo lắm đó".
"Được rồi vợ ơi. Em đừng trách con bé nữa, chắc nó rất bận nên mới không điện về. Em nhìn xem con bé bây giờ ốm hơn lúc trước rồi kìa, da vẻ cũng hơi khô nữa. Bây giờ Minh Tuệ về rồi nên chúng ta phải bồi dưỡng nó thật tốt lên mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-toi-da-yeu-em/3616896/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.