"Gì chứ! Họ hàng xa?? Trước giờ mình cứ tưởng Phúc Thiên không còn họ hàng nữa chứ". Minh Tuệ bất ngờ mà nghĩ trong đầu.
Đang mải suy nghĩ thì giọng nói chua chát cắt ngang. Cô ta bước ra với dáng vẻ khó chịu đột nhiên bắt gặp Minh Tuệ.
"Quản gia bộ ông không nghe tôi kêu hả".
"Cô là ai vậy?".
" Dạ cô ấy là người làm ở đây tên là Minh Tuệ".
" Tôi không hỏi ông. Bộ cô bị câm hay gì sao không trả lời".
Rõ ràng là một tiểu thư, xin đẹp nhìn cũng không đến nỗi tệ nhưng cách ăn nói lại đi ngược lại với bề ngoài làm
Minh Tuệ cảm thấy chán ghét.
"Dạ tôi tên Minh Tuệ".
Cô gái kia nhìn dò xét một lượt từ trên xuống dưới trên người Minh Tuệ rồi cao giọng nói.
" Há, thì ra chỉ là người làm, tưởng ai. Có cần nhất thiết phải đứng ngoài đây lâu như vậy để nói chuyện không".
"Dạ... dạ tôi xin lỗi".
Quản gia Khương thấy không ổn nên đứng ra xin lỗi ngay.
" Còn không mau đi làm việc, muốn tôi báo với ông chủ không".
"Dạ chúng tôi đi ngay".
" Khoan đã... ông đi làm việc đi. Còn cô dô pha nước cam cho tôi".
Nói rồi cô ta đi đỏng đảnh đi thẳng vào trong nhà mặc kệ hai người làm.
" Bác Khương cô ta là ai vậy".
" Hơi... đó là Khổng Tuyết Nhi, cha cô ta là Khổng Minh Tước là em của ông chủ Triệu".
"Em họ.... Nhưng mà họ khác nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-toi-da-yeu-em/3616890/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.