Đợi cô nằm xuống nhắm mắt thì Yến Như yên tâm đi ra ngoài làm việc. Nước mắt không tự chủ cũng bắt đầu tuông ra. Có lẽ từ lúc bước vào ngôi nhà này, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được hơi ấm, được chăm sóc, được hỏi thăm khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
( Công ty Hoa Thiên]
" Cốc cốc".
" Vào đi"
"Coi bộ cô làm việc cũng đúng giờ đấy"
Phúc Thiên cứ mải làm việc không để ý người đem cơm cho mình hôm nay là ai, chỉ nghĩ là cô nên buộc miệng nói.
"Dạ".
Thấy giọng nói có phần gì đó không đúng, không được trong trẻo hắn cảm thấy kì lạ mà ngước mặt lên nhìn thì khó chịu cau mày.
"Ai cho cô vào đây, Minh Tuệ đâu?".
Hắn lớn tiếng quát Yến Như làm cô hoảng sợ cúi đầu trả lời.
"Dạ... Minh Tuệ hôm nay cô ấy bị bệnh nên tôi đi thay ạ"
Hắn đập mà mạnh tay xuống bàn lớn tiếng quát lớn.
" Chỉ bị bệnh chứ không phải bị què mà đến nỗi không đi được. Lần này tôi bỏ qua, nếu còn có lần sau tự ý thì cô tự nghỉ làm đi".
"Dạ, cảm ơn ông chủ. Tôi hứa sẽ không tái phạm nữa ạ".
"Cút".
Buổi tối 7 giờ Phúc Thiên trở về nhà, gương mặt vẫn còn hầm hực chuyện lúc trưa khiến anh không khỏi tức giận.
" Dạ ông chủ mới về".
" Cô ta đâu".
"Y ông chủ là Minh Tuệ sao ạ".
Thấy người làm không hiểu ý mình hắn liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-toi-da-yeu-em/3616886/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.