Edit: Kogi
Dương thành quả nhiên có thần y, thần y khám bệnh bốc thuốc cho Tô Bạch, sau khi Tô Bạch uống thuốc xong, cơn sốt đã hạ xuống.
Nhưng dù đã hết sốt, nhưng Tô Bạch vẫn phải uống thuốc thêm hai ngày để khỏi hẳn, lần trước khi uống thuốc này Tô Bạch đang mê man, nên cũng không thấy đắng lắm, nhưng lần này đang lúc tỉnh táo, Tô Bạch mới thực sự biết loại thuốc này khó uống cỡ nào.
Cậu lấy lưỡi nếm thử, mặt mũi nhăn nhó, rùng mình, dáng vẻ khó chịu của Tô Bạch khiến người khác nhìn mà thương, Cố Trường Huyền ở một bên cũng rất đau lòng, liền quẹt mũi nhỏ của cậu, dỗ dành: “Đắng không?”.
Tô Bạch vốn định nói là đắng, nhưng thấy vẻ lo lắng trên mặt hắn, liền cảm thấy mình nên ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn, không để hắn phải buồn lòng, thế là Tô Bạch vỗ ngực, khẳng định chắc nịch: “Không đắng, ta uống một ngụm là hết sạch!”.
Nói xong Tô Bạch thực sự cầm bát lên, uống từng ngụm từng ngụm hết bát thuốc, Cố Trường Huyền không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn thiếu niên ngửa đầu, cần cổ thon dài trắng nõn, hầu kết lên xuống theo động tác của cậu.
Cố Trường Huyền chẳng hiểu sao cũng nuốt nước bọt, mắt hắn bất giác dời về lồng ngực để trần của Tô Bạch, nhìn chỗ đó hồi lâu, đến khi Tô Bạch liếm sạch giọt thuốc cuối cùng trong bát, rồi đưa chiếc bát sứ men xanh vào tay Cố Trường Huyền.
“Ta uống hết rồi”. Tô Bạch nghiêng đầu nhìn Cố Trường Huyền, mắt sáng lấp lánh, tựa hồ đang khoe với nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-ta-la-mot-con-quy-gia/27745/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.