Chương trước
Chương sau
Edit: Kogi

Tô Bạch cẩn thận nghiêm túc suy nghĩ lời Cố Trường Huyền vừa nói, nghi ngờ nhíu mày, nghiêng đầu hỏi: “Nhưng không phải huynh nói phải nhốt y hai ngày sao?”.

“Không muốn cho y ra?”. Cố Trường Huyền dùng ngón tay vuốt ve cằm Tô Bạch.

“Không phải”. Tô Bạch lắc đầu, nói thật: “Chỉ là ta tò mò thôi”.

Cố Trường Huyền nhướng mày, nở nụ cười bí hiểm, nói: “Cho Úc Lũy xông vào địa phủ, đánh một trận với lũ quỷ sai, chẳng phải rất thú vị sao”.

“À”. Tô Bạch không biết đây là thú vui ác ôn của Cố Trường Huyền, chỉ cho rằng Cố Trường Huyền nói gì cũng có lý, liền gật đầu, ngoan ngoãn ngẩng lên nhìn Cố Trường Huyền, nghĩ mãi mới hỏi một câu: “Nhưng mà ca ca, nhỡ đâu Úc Lũy không đánh lại bọn chúng thì sao?”.

“Không có chuyện đó đâu”. Cố Trường Huyền xoa xoa đầu Tô Bạch, cười khẽ: “Những kẻ có bản lĩnh thực sự ở Minh giới sẽ không động thủ với hắn, còn lũ tiểu binh lâu la kia, mấy năm nay ta không ở đó chúng cũng lười chảy thây ra rồi, cũng nên rèn luyện một chút”.

Lúc này, địa phủ của Minh giới đã náo loạn hết cả, đầu tiên là Úc Lũy đòi người từ chỗ Diêm La vương, Diêm La vương đương nhiên không chịu thả, sau đó Úc Lũy trực tiếp ra tay.

Diêm La vương sợ tới mức lập tức chui xuống gầm bàn, nhưng dù dáng vẻ thảm hại đến mấy, Diêm La vương cũng cố gắng để mình không kém về khí thế, Diêm La vương ngồi nghiêm chỉnh dưới gầm bàn, ép mình phải bình tĩnh để chỉ huy quỷ binh quỷ sai ngăn cản Úc Lũy, tính dùng lời nói công kích để Úc Lũy biết khó mà lui.

“Úc Lũy đại nhân, dù ngài là Đông Phương quỷ đế, nhưng vẫn phải tuân theo sắp xếp của lão tổ tông, lão tổ tông đã sai ta nhốt Thần Đồ hai ngày, ngài…”.

Diêm La vương thao thao bất tuyệt chưa được một nửa, liền nghe thấy “rầm” một tiếng, kết giới nhốt Thần Đồ bị vị quỷ đế này đánh nát chỉ bằng một đòn, vậy nên mới có tiếng vang đinh tai nhức óc như vậy.

Diêm La vương chợt cảm thấy nhũn chân, lại rụt xuống gầm bàn, giọng nói đã run rẩy: “Úc Lũy ngươi muốn tạo phản a a, ta ta ta phải đi báo cho lão tổ tông hành vi to gan lớn mật làm xằng làm bậy bắt nạt kẻ yếu không biết xấu hổ của ngươi, ngươi dám cướp người từ chỗ ta, ngươi ngươi giỏi thì đi cướp người chỗ lão tổ tông xem”.

“Đại nhân!”. Lục phán không nghe nổi nữa, đi tới cung kính chắp tay, khuyên Diêm La vương: “Đại nhân, ngài mau nghỉ ngơi đi”.

“Nhưng mà Úc Lũy hắn hắn hắn…”.

Lục phán lại thở dài: “Minh giới này có ai không biết, Đông Phương quỷ đế Úc Lũy là người trung thành nhất, nếu không phải chủ thượng phái hắn tới đưa người đi, hắn sao có thể tự ý náo loạn địa phủ”.

Diêm La vương nghĩ kĩ lại, thấy cũng đúng, nhưng vẫn không yên tâm hỏi một câu: “Nhưng vừa nãy lão tổ tông còn bảo ta phải nhốt Thần Đồ hai ngày mà?”.

“Lão tổ tông của chúng ta tùy hứng thế nào đâu phải ngài không biết, năm đó ngài ấy dẫn chúng ta đánh lên Cửu Trùng Thiên, còn nói phải bê cả sào huyệt của Thiên đế đi, tới điện Lăng Tiêu ngồi thử lên long ỷ, kết quả vị Tô tiên quân kia vừa xuất hiện, chủ thượng liền lập tức giở quẻ, sào huyệt cũng chẳng bê đi, long ỷ cũng không ngồi, chỉ cướp mỗi một vị Tô tiên quân này, vui sướng tràn trề quay về”.

Diêm La vương nghe Lục phán nói vậy, liền nhớ tới cảnh tượng năm đó, khi ấy sau trận chiến Cửu Trùng Thiên, chuyện Cố Trường Huyền không yêu giang sơn chỉ thích mỹ nhân và danh tiếng ngu ngốc hồ đồ bị truyền đi, tứ hải đều biết, khắp nơi đều cho rằng hành động này của Cố Trường Huyền khơi dậy sự bất mãn trong Minh giới, thậm chí còn có không ít kẻ rắp tâm chia rẽ gây nội chiến, kết quả Minh giới không có ai phản loạn, còn đồng tâm hiệp lực chửi rủa tất cả thần ma yêu quái gièm pha Cố Trường Huyền thỏa thích, hả hê vô cùng!

Nhớ lại những ngày tháng đó quả thực là phóng khoáng tự do, nghìn năm Cố Trường Huyền không ở đây, Minh giới có chiều hướng sa sút, không thể không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thậm chí mỗi trăm năm còn phải đến Cửu Trùng Thiên báo cáo mọi chuyện, giờ Cố Trường Huyền đã trở về, rốt cuộc có thể không bị mấy lão khọm ở Thiên giới quản lý, có thể hãnh diện, sung sướng cự lại rồi.

Diêm La vương trăm mối suy tư, sớm đã nghĩ lệch hướng, Lục phán vẫn ở bên cạnh tận tình khuyên bảo: “Vì vậy, có thể lúc đó chủ thượng muốn nhốt Thần Đồ đại nhân, bây giờ lại không muốn nữa, mới bảo Úc Lũy đại nhân đưa người về, chủ thượng thay đổi thất thường, chúng ta sao có thể đoán ý ngài được, nhưng lòng trung thành của Úc Lũy đại nhân thì không còn gì phải nghi ngờ, ngài để ngài ấy đưa Thần Đồ đại nhân đi thôi, đừng giằng co lung tung nữa…”.

Lúc này Diêm La vương đâu còn tính toán chuyện này nữa, hai mắt lập lòe níu áo Lục phán, gào khóc: “Ta biết rồi, khoan nói cái này, ngươi nói xem bao giờ lão tổ tông lại dẫn chúng ta đi đánh Cửu Trùng Thiên, lão già ta đây nghìn năm nay bị đám cháu rùa trên Thiên giới ức hiếp không ít, sớm đã muốn đánh lên rồi!”.

“Hiện tại e là chủ thượng không có tâm tư để ý chuyện này”. Lục phán khẽ thở dài, rồi cười nói: “Nhưng mà, nếu chủ thượng đã trở về, ai cũng không thể đè đầu cưỡi cổ Minh giới chúng ta được”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.