Edit: Kogi
Cố Trường Huyền lại dịu dàng dỗ Tô Bạch một lần nữa, mới khiến Tô Bạch tươi tỉnh hơn, rồi nặng nề ngủ thiếp đi.
Cố Trường Huyền khẽ thở dài, đắp kín chăn cho Tô Bạch, ra ngoài bàn bạc với Chuyển Luân vương.
“Ngài có còn muốn làm giống như Dương Thanh Cửu…”. Chuyển Luân vương do dự mãi, cuối cùng mới hỏi.
Cố Trường Huyền lắc đầu, chậm rãi nói: “Vốn là có ý định đó”.
“Chủ thượng, thứ cho ta nói thật, tuy Dương Thanh Cửu có cơ hội lấy lại hồn phách, nhưng rất xa vời, nếu ngài làm giống hắn, để bảo vệ Tiểu Bạch mà tự tán hồn phách, e rằng không còn ngày gặp lại Tiểu Bạch, càng không thể ở bên nhau rồi”. Chuyển Luân vương rất sợ Cố Trường Huyền sẽ làm như vậy, vội vàng khuyên giải.
“Ngươi yên tâm, ta không nghĩ vậy”. Cố Trường Huyền khẽ thở dài: “Thực ra sống đến bằng này tuổi, ta sớm đã không sợ chuyện sống chết, nhưng nếu có điều gì phải e ngại, thì đó chính là ta sợ Tiểu Bạch rời xa ta”.
“Kì thực ngài không cần phải lo được lo mất như vậy, bất kể sau này ra sao, ít nhất hiện tại, ngài và cậu ấy ở bên nhau”. Chuyển Luân vương nói tiếp.
“Ừm”. Cố Trường Huyền sao không hiểu đạo lý này: “Nhưng dẫu sao ta cũng khó thoát khỏi thất tình lục dục, lòng tham không đáy, cứ hy vọng thời gian ở bên Tiểu Bạch có thể dài thêm”.
Chuyển Luân vương nghe vậy lại có chút nôn nóng, tiến lên một bước nói: “Ta hiểu tâm tư của ngài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-ta-la-mot-con-quy-gia/1959496/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.