Cuối tuần, sau khi bị Viên Khởi Lương đả kích nghiêm trọng, Trác Lí đã dẹp toàn bộ trò chơi điện tử, ti vi cùng tiểu thuyết sang một bên, cô vùi đầu vào nghiên cứu thơ ca, văn học Nga, nghiên cứu một cách chăm chú, thậm chí lúc cô tìm hiểu về văn hoá đương đại hồi còn học đại học cũng không hăng hái đến như vậy. Điều này làm cho cô không khỏi nghĩ đến câu nói kinh điển của một giáo sư Kinh tế ở trường, ‘Lợi ích là động lực nguyên thuỷ nhất của loài người. ’
Cô nghĩ: mình đã thực sự bước vào xã hội rồi.
Chủ nhật, bầu trời nắng ráo mát mẻ, thời tiết mùa xuân đầu tháng ba thật sự rất đáng yêu, nhà của Trác Lí ở trong khu tập thể công chức cũ, cây cối che bóng mát, hoa cỏ, chim chóc bay khắp nơi. Tối hôm qua Trác Lí chiến đấu cùng với thi ca nước Nga cả đêm, định bụng sáng nay sẽ ngủ thẳng giấc đến 12 giờ trưa mới rời giường.
Tuy nhiên lại có một số người không biết hưởng thụ bầu không khí ấm áp đó.
Sáng sớm mẹ Trác đã đẩy cửa phòng cô ra, lôi cô dậy, nhắm ngay màng nhĩ của cô mà hét lớn, “Dậy nhanh lên, mẹ đã làm bữa sáng rồi, anh rể con chuẩn bị tới, nhanh dậy giúp mẹ tiếp khách.”
Thấy Trác Lí vẫn còn dây dưa không chịu rời khỏi giường, mẹ Trác liền tét mạnh một cái vào mông cô, kết quả sau cái tét mạnh đó một tiếng hét chói tai liền cất lên:
A ——— ————
Trác Lí không muốn tỉnh cũng phải tỉnh.
Trác Lí còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-nao-lai-nhu-the/70242/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.